Lạc Thanh Hàn mặc lão, quay sang nhìn Tiêu Hề Hề bên cạnh, nhỏ giọng hỏi.
“Ngươi gặp qua người này chưa?”
Tiêu Hề Hề nhai củ cải khô, thuận miệng nói “Chưa từng gặp.”
Nàng dừng một chút, lại nói thêm “Tuy Huyền Môn ẩn cư lánh đời, nhưng trước kia sư phụ ta từng xuống núi, còn sống ở nhân gian một khoảng thời gian rất dài. Trên thực tế, các đời môn chủ Huyền Môn trước khi nắm quyền, đều phải xuống núi rèn luyện, đây là quy trình bắt buộc, lão đạo sĩ này nói dối, ông ta là kẻ lừa đảo.”
Nghe vậy, sắc mặt Thiên Sơn cư sĩ thay đổi, lạnh lùng nói “Ngươi mới nói dối, ngươi không biết chuyện về Huyền Môn, lại dám ở đây nói bậy bạ, ngươi không sợ Huyền Môn tìm ngươi gây chuyện à!”
Tiêu Hề Hề nhét củ cải khô vào miệng, chậm rãi nói.
“Tên của ông là Lý Nhị Cẩu, nhũ danh Cẩu Đản, sống ở thôn Tiểu Câu Tử, huyện Dư Phong, quận Thương Nam, ông còn có một tỷ tỷ và một muội muội. Cha của ông nghiện cờ bạc, nợ nần rất nhiều, sau đó bán tỷ tỷ và muội muội của ông để trả nợ, giữ lại đứa con trai duy nhất phụng dưỡng mình. Đáng tiếc ông từ nhỏ không học hành tử tế, ăn chơi lêu lổng, gái gú cờ bạc, không chỉ chọc mẹ mình tức chết, còn làm cha mình bị người khác đánh gãy một chân. Năm mười tám tuổi, ông vụn trộm với một người đã có chồng, bị chồng người ta bắt gian trên giường, ông bị đánh gần chết, còn bị đuổi ra khỏi thôn. Sau đó, ông bắt đầu lang thang khắp nơi, đạo bào và phất trần trên người ông đều được trộm về, ta nói đúng không?”
Từng câu nàng nói, làm sắc mặt Thiên Sơn cư sĩ dần tái nhợt.
Khi nàng nói xong, Thiên Sơn cư sĩ nhìn nàng như nhìn thấy ma.
Lão mở to mắt, không tin được nàng đã phanh phui hết bí mật của mình.
Sao nàng ta có thể biết nhiều như vậy?
Chẳng lẽ nàng ta đã điều tra lão từ trước?
Nhưng không thể nào!
Lão chưa từng gặp nàng ta, hai người trước đây cũng chưa từng qua lại.
Nghe xong lời của Tiêu Hề Hề, Dương Khai Quang không thể tin nhìn Thiên Sơn cư sĩ, run rẩy nói.
“Ngươi thật sự là kẻ lừa đảo? Không thể nào? Nếu ngươi là kẻ lừa đảo, sao có thể nói ra những chuyện đó trong nhà ta?”
Thiên Sơn cư sĩ mở miệng, muốn phủ nhận.
Lúc này, Tiêu Hề Hề nhàn nhã nói tiếp.
“Bịp bợm giang hồ xem bói cho người khác toàn dựa vào kỹ xảo, cách thường thấy nhất là dùng tiền nhờ người. Về phần làm sao ông ta có thể đoán được chuyện trong nhà ông, hẳn là trước đó từng nghe ngóng không ít chuyện trong nhà ông.”
Bị người khác vạch trần chân tướng, Thiên Sơn cư sĩ không thể giả vờ nữa, khuôn mặt già nua đỏ bừng.
Dương Khai Quang thấy phản ứng của lão, còn cò gì không hiểu nữa? Ông tức giận chửi bới.
“Đồ lừa đảo, còn dám lừa cả ta? Uổng công ta tin ngươi như vậy, ngươi nói gì ta cũng sẽ làm, hóa ra ngươi toàn nói bậy, báo hại ta thành ra thế này! Dù ta có chết, cũng sẽ biến thành ma đến đòi mạng ngươi!”
Thiên Sơn cư sĩ tự biện bạch “Ta chỉ muốn kiếm chút tiền thôi, ngươi cứ bắt ta cầu mưa, ta không từ chối được nên chỉ đành bịa chuyện, ai biết ngươi tin là thật!”
“Ngươi nói chắc chắn như vậy, ta có thể không tin sao? Đồ lừa đảo đáng chết, chuyện này mà cũng dám nói nhăng nói cuội, ngươi sẽ không được chết tử tế!”
Chuyện đến nước này, Thiên Sơn cư sĩ biết mình khó thoát, dứt khoát làm liều, đỏ mặt chửi rủa.
“Còn ngươi là thứ tốt lành gì? Thân là quan phụ mẫu, không xem dân chúng là người, bóc lột công sức của dân chúng, ngươi tự hỏi bản thân xem, mấy năm qua có bao nhiêu oan hồn vô tội chết trong tay ngươi? Ngươi còn mắng ta không được chết tử tế, kẻ không được chết tử tế là ngươi mới đúng! Người như ngươi, phải tuyệt tử tuyệt tôn, chết bị đày xuống mười tám tầng địa ngục!”