Sau khi Nhiếp Trường Bình giải thích, Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn cuối cùng cũng biết lai lịch của tiểu cô nương.
Cô nương này tên Hạnh Nhi, sống ở một thôn nhỏ trên núi thuộc quyền quản lý của huyện Cam Cốc.
Từ ngày quận Cảnh Thọ hạn hán, hoa màu trên ruộng dần chết khô, giếng trong thôn không còn nước, nhiều người trong thôn bắt đầu chạy ra ngoài.
Hạnh Nhi theo gia gia của mình đến huyện thành cậy nhờ người thân.
Nào ngờ người thân đó lại là sói đội lốt người, lợi dụng lúc gia gia bệnh nặng, đánh Hạnh Nhi bất tỉnh rồi bán đi.
Nàng bị bán vào huyện nha.
Nhiếp Trường Bình đến huyện nha hỏi thăm chuyện của Dương huyện lệnh, tình cờ thấy nàng chạy ra từ cửa sau huyện nha, phía sau có một đám nha dịch hung ác đuổi theo, y thấy nàng đáng thương, nhất thời nổi hứng, tiện tay cứu nàng.
Hạnh Nhi quỳ trên đất, trước khấu đầu với Nhiếp Trường Bình, sau đó nức nở nói với Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề.
“Đa tạ các vị ân nhân, cám ơn các ngài đã cứu tôi, tôi bây giờ không có gì báo đáp, chờ tôi về thăm gia gia xong, tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho các vị ân nhân!”
Tiêu Hề Hề ngồi xổm xuống, nhìn mặt của nàng, do dự một lúc nói.
“Muốn thăm gia gia thì đi mau đi, nếu chậm trễ có thể không gặp được nữa.”
Hạnh Nhi mở to hai mắt, không thể tin được “Sao có thể?”
Tiêu Hề Hề thở dài, giọng điệu hơi xót thương “Ta xem tướng mạo của cô, hôm nay sẽ có người thân qua đời, người thân nhất của cô hẳn là chỉ còn mỗi mình gia gia thôi nhỉ.”
Cả người Hạnh Nhi run rẩy, nước mắt lăn dài trên mặt.
Thật vậy, cha mẹ nàng mất sớm, nàng luôn sống cùng gia gia, gia gia chính là người thân duy nhất còn lại của nàng trên đời này.
Nàng không dám chậm trễ, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.
Nàng phải mau về gặp gia gia lần cuối.
Tiêu Hề Hề nói “Phái người đi theo, đừng để cô nương ấy bị bán lần nữa.”
Lạc Thanh Hàn “Tiêu Nam, đi theo cô nương ấy.”
Một thị vệ tên Tiêu Nam bước ra đáp vâng, nhanh chóng đuổi theo.
Nhiếp Trường Bình tiêu hóa thông tin, nửa tin nửa ngờ hỏi “Lẽ nào ngươi biết xem tướng?”
Tiêu Hề Hề bình tĩnh nói “Biết sơ sơ.”
“Vậy ngươi xem cho ta đi, tối nay ta ăn gì?”
“Đương nhiên là bánh ngô với thịt xông khói.”
Nhiếp Trường Bình cười nói “Ngươi sai rồi, ta ghét nhất bánh ngô, tối nay nhất định không ăn.”
Tiêu Hề Hề đảo mắt “Nếu ta đúng thì sao?”
“Không thể nào, không thể nào!”
“Chỉ là giả thiết thôi mà, nếu ta đúng, tối nay thịt xông khói của người đều là của ta, thế nào?”
Nhiếp Trường Bình không chút do dự đồng ý “Được, vậy đánh cược thịt xông khói, nếu ngươi đúng, thịt xông khói của ta sẽ là của ngươi, nếu ngươi sai, thịt xông khói của ngươi sẽ là của ta.”
Tiêu Hề Hề cười cong mắt “Một lời đã định.”
Nhiếp Trường Bình đầy tự tin “Tứ mã nan truy!”
Vừa lúc đó, hầu bàn gõ cửa.
Hầu bàn đứng ở cửa hỏi “Các vị khách quan, xin hỏi tối nay các vị có dùng cơm ở quán trọ không? Nếu có, tôi sẽ bảo phòng bếp bắt đầu nấu cơm.”
Nhiếp Trường Bình không chút do dự nói “Ngoại trừ bánh ngô, những thứ khác đều được.”
Hầu bàn lúng túng nói “Nhưng món chính trong quán chỉ có bánh ngô mà thôi.”
Nhiếp Trường Bình ngẩn người.
Y không thể tin được “Quán trọ lớn như vậy, sao có thể chỉ có bánh ngô? Cơm đâu? Mỳ đâu? Nếu thật sự không có, thì bánh bao màn thầu cũng được!”
Hầu bàn khó khăn giải thích “Cả huyện Cam Cốc chúng tôi rất thiếu lương thực, ngoài kho lúa của huyện nha, tìm đâu ra gạo mì chứ? Bột ngô và thịt xông khói trong quán đều là hàng tồn năm ngoái, ăn một miếng thiếu một chút, cũng không biết có thể trụ được bao nhiêu ngày.”