Nhiếp Trường Bình uất ức nói “Không phải người cũng ăn không hết đó sao?”
Lạc Thanh Hàn “Ngươi có thể so với ta?”
Nhiếp Trường Bình không dám nói “Thì … thì dĩ nhiên không thể so.”
Bị Thái tử Điện hạ lạnh lùng nhìn, Nhiếp Trường Bình đành cắn răng ăn nốt chỗ màn thầu còn lại.
Một đường sóng yên biển lặng.
Mười ngày sau, thuyền buôn cập bến Tân An gần quận Cảnh Thọ.
Nhóm người Lạc Thanh Hàn xuống thuyền ở đây.
Bến Tân An gần huyện Tân An, ở đây đã bốn tháng không có mưa, nhưng vì gần sông Di nên dân chúng mỗi ngày gánh nước từ đây về, miễn cưỡng sống qua ngày.
Họ ở lại huyện thành Tân An một đêm, ngày hôm sau mua hai xe ngựa và năm con ngựa, tiến vào quận Cảnh Thọ theo quan đạo.
Theo ước định, họ sẽ gặp mặt ở huyện Cam Cốc trong quận Cảnh Thọ.
Huyện Cam Cốc nằm trong nội địa của quận Cảnh Thọ, sau khi thành công mở nhánh sông, nước sẽ dọc theo nhánh sông chảy xuống, hội tụ thành hồ ở vùng trũng của huyện Cam Cốc.
Sau khi hồ hình thành, họ sẽ tiến hành nghi lễ cầu mưa bên hồ.
Lạc Thanh Hàn ngồi trong xe ngựa, vén rèm nhìn hoa màu bên đường héo úa, đất đai khô cằn nứt nẻ.
Vài nông dân ngồi trên sườn ruộng, tuyệt vọng khóc than.
Càng đi sâu vào quận Cảnh Thọ, tình hình càng tồi tệ hơn.
Trời cứ mãi không mưa, ruộng đồng không có mùa gặt, nhiều người không còn nơi nào để đi, hoặc xa xứ nương nhờ người thân ở nơi khác, hoặc chỉ còn biết bán con.
Khắp nơi đều là người tị nạn xanh xao tiều tụy, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng khóc than thương tâm.
Đây là cảnh tượng mà Lạc Thanh Hàn và Nhiếp Trường Bình chưa từng thấy.
Trước đây, họ chỉ biết nạn hạn hán thông qua tấu chương do quan viên dâng lên, nhưng quan viên chỉ nói nơi nào đó ảnh hưởng do hạn hán, năm nay giảm bao nhiêu cân lương thực, bao nhiêu dân chúng có thể bị đói chết, hoặc bao nhiêu dân chúng đã chết đói, nói những điều rất chung chung, nghe có vẻ không nghiêm trọng lắm.
Nhưng hiện tại, những con số đại khái đã trở thành hiện thực, bày ra trước mặt bọn họ, để bọn họ tận mắt nhìn thấy khi con người đói đến mức cùng cực có thể làm ra những hành động điên rồ gì.
Bán con, đập phá cướp của, gặm vỏ cây, ăn đất sét trắng.
Nếu cứ tiếp tục thế này, thậm chí còn có thể dám ăn thịt người.
Lạc Thanh Hàn không còn tâm trí đọc sách.
Hắn và Nhiếp Trường Bình không còn ghét màn thầu khó ăn nữa.
Xe ngựa dọc theo quan đạo mười ngày, cuối cùng đã nhìn thấy cổng thành huyện Cam Cốc.
Cổng thành huyện Cam Cốc đóng chặt, rất nhiều nạn dân xanh xao tiều tụy tập trung ngoài thành, những nạn dân này không thể sống trong nhà được nữa, muốn vào thành ăn xin, nhưng cửa thành đóng chặt không thể vào được, chỉ có thể ngồi ngoài thành.
Khi thấy có xe ngựa đến gần cổng thành, đám người như đàn ong xúm lại vây quanh xe ngựa xin ăn.
Dọc đường đã xảy ra rất nhiều chuyện tương tự, thị vệ không nói gì, trực tiếp rút trường đao bên hông, ánh đao sắc bén khiến những nạn dân sợ hãi lùi lại.
Xe ngựa chạy đến cổng thành.
Thị vệ bước tới gọi cửa.
Một nha dịch thò đầu ra trên tường thành, hét vọng xuống “Các ngươi là ai?”
Thị vệ nói “Chúng ta từ phương Bắc tới, muốn tá túc ở đây một đêm, đây là giấy thông quan của chúng ta.”
Thị vệ lấy phần giấy thông quan từ trong ngực, vẫy vẫy nó với người trên tường thành.
Một lúc sau, cổng thành mở ra một kẽ hở.
Bàn tay của nha dịch thò qua khe cửa.
Thị vệ nghĩ nha dịch muốn đọc giấy thông quan, bèn đưa nó qua.
Không ngờ, nha dịch đẩy giấy thông quan ra, tức giận nói “Ngươi đưa thứ này cho ta làm gì? Cái ta muốn là phí vào thành, mỗi người mười lượng bạc, mau đưa tiền!”