Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 557




Tần hoàng hậu cười lạnh.

“Bổn cung rất khỏe, không cần Thái tử bận tâm.”

Lạc Thanh Hàn phớt lờ lạnh nhạt của bà.

Hắn nhìn quanh, thấy khắp nơi đều có cung nữ thái giám bận rộn, bình tĩnh hỏi.

“Mẫu hậu, ở đây xảy ra chuyện gì vậy?”

Tần hoàng hậu vô cảm nói “Chỗ của bổn cung có trộm, một cung nữ đã trộm trang sức của bổn cung, hiện giờ đang sai người tìm kiếm.”

Lạc Thanh Hàn “Là ngọc bội trăng khuyết sao?”

Sắc mặt Tần hoàng hậu chợt thay đổi.

“Sao ngươi biết? Lẽ nào ngọc bội ở chỗ ngươi?”

Lạc Thanh Hàn nhìn quanh, ẩn ý nói “Nơi này nhiều người, không phải nơi để nói chuyện.”

Sắc mặt Tần hoàng hậu tái nhợt nói “Lui xuống hết đi!”

Các cung nữ thái giám đang bận rộn xung quanh lập tức lui ra ngoài.


Trong viện tức thì trở nên im lặng.

Tần hoàng hậu nhìn chằm chằm Thái tử trước mặt chất vấn “Có phải ngươi sai Trân Châu trộm đồ của bổn cung không? Rốt cuộc ngươi đã dùng cách gì để mua chuộc Trân Châu?”

Dù là trộm ngọc bội hay Trân Châu phản bội, đều đã giẫm vào giới hạn của Tần hoàng hậu.

Cơn giận bùng cháy trong lòng khiến khuôn mặt lạnh lùng vô cảm thường ngày của bà trở nên méo mó.

Lạc Thanh Hàn vẫn bình tĩnh, giọng điệu lạnh nhạt.

“Chuyện người hỏi đã không còn quan trọng, điều quan trọng nhất bây giờ là tín vật định tình giữa người và Tây Lăng vương đang ở chỗ nhi thần, nhi thần có thể tố cáo người với phụ hoàng bất cứ lúc nào.”

Tần hoàng hậu đối diện với đôi mắt đen láy lạnh lùng của hắn, cơn giận trong lòng dần tiêu tan, thay vào đó là cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Bà cảm thấy tay chân lạnh buốt, trong lòng hoảng hốt nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh.

“Ngươi cho rằng chỉ một khối ngọc bội thì có thể khiến Hoàng đế phế bổn cung sao?”

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Đương nhiên không thể, phụ hoàng trước giờ luôn xem trọng thể diện, dù biết người vụng trộm cũng sẽ không trực tiếp phế người. Theo tính cách của phụ hoàng, ông ấy sẽ ban chết cho người bằng rượu độc, sau đó tuyên bố với bên ngoài là người chết vì bệnh, rồi dùng lễ nghi của hoàng hậu an táng người. Như vậy, người đến lúc chết vẫn là hoàng hậu, sẽ không ai biết chuyện vụng trộm bẩn thỉu giữa người và Tây Lăng vương. Thể diện của người, thể diện của phụ hoàng, thể diện của cả hoàng thất đều được giữ gìn.”

Tần hoàng hậu nhìn hắn chằm chằm, không nói nên lời.

Lạc Thanh Hàn “Trước kia, không phải các người cũng dùng cách tương tự để âm thầm giế.t chết Thẩm chiêu nghi sao?”

Tần hoàng hậu nghe vậy chợt bật cười.

Nụ cười nhợt nhạt, có chút mỉa mai.

Cũng không biết mình đang mỉa mai ai.

“Ngươi nói đúng, hoàn cảnh của bổn cung bây giờ không khác gì Thẩm chiêu nghi năm đó, nhưng bổn cung không ngu ngốc như Thẩm chiêu nghi, nàng ta tưởng Hoàng đế sẽ giữ lời hứa, nhưng bổn cung biết, Hoàng đế vốn không có tim!”

“Chỉ cần là người có thể trở thành Hoàng đế đều không có tim, ngươi cũng vậy.”

Lạc Thanh Hàn “Nhi thần có tim hay không, không phải chuyện mẫu hậu cần quan tâm, hiện giờ mẫu hậu chỉ cần nói với nhi thần, rốt cuộc năm đó Thẩm chiêu nghi vì sao mà chết là được.”

Tần hoàng hậu “Bổn cung đã nói rồi, nàng ta bị Hoàng đế ban chết.”

“Lý do ban chết là gì?”

Chuyện đến nước này cũng không còn gì phải giấu giếm, Tần hoàng hậu không do dự nói ra sự thật.


“Vì Thẩm chiêu nghi phạm tội khi quân, không giữ phụ đạo, dan díu với nam nhân, hủy hoại danh dự hoàng thất.”

Lạc Thanh Hàn lạnh giọng hỏi “Bà ấy dan díu với ai?”

Tần hoàng hậu “Hoàng đế không nói rõ, nhưng bổn cung có thể đoán được, người đó hẳn là Bình An vương.”

Con ngươi Lạc Thanh Hàn khẽ run lên “Sao có thể? Bình An vương không phải đã chết từ lâu rồi sao?”

Tần hoàng hậu “Đó chỉ là lời đồn mà thôi, thật ra Bình An vương không chết, trong lúc hắn bị vây giết đã lén trốn thoát, người giúp hắn trốn thoát chính là Thẩm chiêu nghi.”

……

Phương Vô Tửu “Chuyện này là Tây Lăng vương nói với ta, ta cũng không tự mình trải qua nên chi tiết cũng không biết rõ lắm. Ta chỉ biết, Bình An vương thật sự động lòng với Thẩm thị, hắn biết Thẩm thị là nội gián do người khác cài vào, nhưng hắn vẫn quan tâm Thẩm thị. Con người bằng xương bằng thịt, thời gian lâu dần, Thẩm thị không tránh khỏi có chút thật lòng với Bình An vương. Thẩm thị không đành lòng nhìn Bình An vương bị giết nên đã cố tình tiết lộ tin tức cho hắn, giúp hắn bình an trốn thoát khỏi vòng vây.”

Tiêu Hề Hề nhập tâm nghe, không khỏi hỏi tiếp.

“Sau đó thì sao?”

Phương Vô Tửu bất đắc dĩ cười nói “Ta cảm thấy ta lỗ lớn rồi, một câu hỏi của muội lại bắt ta nói nhiều như vậy, không công bằng.”

Tiêu Hề Hề thúc giục “Đừng nói nhảm nữa, nói vào chuyện chính, sau đó thì sao?”

Phương Vô Tửu cố ý chọc nàng “Ta nói nhiều như vậy, cổ họng hơi khô, muội rót cho ta một tách trà đi chứ.”

Tiêu Hề Hề hết cách, đành phải lê cơ thể yếu ớt của mình, khó khăn xuống giường.

Kết quả vừa đứng dậy, loạng choạng mấy lần, suýt ngã xuống đất.


Phương Vô Tửu nhanh chóng đỡ nàng, đẩy nàng về giường.

“Bỏ đi, muội cứ nằm đó đi, ta tự rót là được.”

Hắn đứng dậy đi lấy ấm trà và tách trà.

Hắn rót hai tách trà, đưa một tách cho Tiêu Hề Hề.

Tiêu Hề Hề nhận tách trà, nhưng không uống, nàng vẫn nhìn Phương Vô Tửu, chờ hắn kể xong câu chuyện.

Phương Vô Tửu uống hai ngụm trà rồi nói tiếp.

“Mặc dù Bình An vương trốn thoát nhưng lại bị Thẩm gia giam cầm, sở dĩ nàng làm như vậy, một mặt là bảo vệ Bình An vương, một mặt là bảo vệ chính mình. Một khi tung tích của Bình An vương bại lộ, Lục hoàng tử sẽ biết chính nàng là người báo tin. Đến lúc đó, nàng và cả Thẩm gia khó thoát cái chết. Để ngăn người khác phát hiện ra Bình An vương, Thẩm thị đã bí mật đưa hắn về quận Trần Lưu, giao cho người Thẩm gia sắp xếp. Gia chủ Thẩm gia là một người nhìn xa trông rộng, ông nhìn ra Lục hoàng tử không đáng tin nên đã giấu Bình An vương, định khi Lục hoàng tử trở mặt, ông sẽ đẩy Bình An vương ra, làm con đường lui cho Thẩm gia. Bình An vương bị giấu rất kỹ. Cho đến khi Tiên hoàng băng hà, Lục hoàng tử lên ngôi, không ai biết Bình An vương còn sống.”

……

Tần hoàng hậu “Nhưng trên đời làm gì có bức tường nào không đón gió, cuối cùng Hoàng đế cũng biết được sự thật Bình An vương vẫn còn sống, Hoàng đế vô cùng tức giận. Không lâu sau đó, Thẩm gia bị thổ phỉ diệt môn, cả nhà không còn một ai, thậm chí ngôi nhà cũng bị thiêu rụi. Tránh để lại dấu vết, Hoàng đế lệnh cho Trần Lưu vương tiêu diệt thổ phỉ, san bằng hang ổ của bọn chúng, không chừa ai sống sót. Như vậy, vụ án Thẩm gia diệt môn đã giải quyết.”

Hóa ra đây chính là sự thật đằng sau sự diệt vong của Thẩm gia.

Kẻ thù của Thẩm gia chính là đương kim thánh thượng.

Lạc Thanh Hàn vốn đã đoán trước được kết quả, nhưng hiện giờ nghe Tần hoàng hậu kể lại toàn bộ sự việc, cũng không khỏi cảm thấy khó chịu.