Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 507: Chân ta có đau 1 chút




Tiêu Hề Hề chớp chớp mắt:

- Chàng muốn kế thừa niềm tin từ Thái Tổ Hoàng Đế, mở ra kỷ nguyên mới một lần nữa?

Lạc Thanh Hàn nghe vậy đột nhiên bật cười.

Đôi mắt đen nhánh bỗng nhiên trở nên lấp lánh như ánh sao.

Hắn vươn tay luồn vào gáy Tiêu Hề Hề, cúi đầu dán trán mình lên trán nàng, trong giọng nói lộ ra vẻ

vui mừng khó tả:

- Quả nhiên chỉ có nàng là hiểu ta nhất.

Điều may mắn nhất trên đời này chính là có một người luôn hiểu ngươi, hơn nữa lại còn ủng hộ

ngươi vô điều kiện.

Lạc Thanh Hàn cảm thấy mình chính là người may mắn nhất ấy.

Ngay cả khi tất cả mọi người đều không đồng tình với hắn, điều đó cũng không thành vấn đề.

Vì bên hắn vẫn còn có Tiêu Hề Hề.

Hắn cất bảo kiếm đi, hai người lên giường nghỉ ngơi.

Tiêu Hề Hề không cẩn thận đụng phải đầu gối của hắn.

Hắn lập tức nhíu mày.

Tiêu Hề Hề vội vàng hỏi:

- Chàng làm sao vậy?

Lạc Thanh Hàn vốn dĩ muốn nói không có việc gì, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của nàng,

lời nói ra đến miệng lại thay đổi:

- Chân ta có đau 1 chút!

Tiêu Hề Hề vội vàng ngồi dậy, vén ống quần hắn lên. Dưới ánh nến lờ mờ, nàng nhìn thấy vết bầm

tím trên đầu gối và bắp chân của hắn, lập tức hốt hoảng:

- Vết thương này của chàng là do đâu?

Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói:

- Ta vừa rồi đi tìm phụ hoàng nói chút chuyện, có nảy sinh mâu thuẫn nhỏ. Nên ta đã phải quỳ suốt

hai canh giờ.

Tiêu Hề Hề hít một hơi khí lạnh.

Hai canh giờ nghĩa là 4 bốn tiếng.

Hắn vậy mà thật sự đã quỳ suốt 4 tiếng đồng hồ.

Quỳ lâu như vậy, khó trách trên chân lại có những vết bầm tím to đến đáng sợ như vậy.

Tiêu Hề Hề nhảy xuống giường, xách hòm thuốc ra, lục lọi bên trong lấy ra được dầu thuốc.

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói như không có chuyện gì:

- Không cần phải phiền phức như vậy. Ta chỉ cảm thấy hơi đau 1 chút mà thôi. Ngủ một giấc thức

dậy hẳn là sẽ không sao.

Tiêu Hề Hề vừa cho dầu thuốc ra tay vừa trách cứ, nàng nói:

- Một mảng bầm tím lớn như vậy, sao có thể nói là không sao? Cho dù chàng có là Thái tử, thì thân

thể chàng cũng là bằng xương bằng thịt. Xem xem, vết thương này của chàng. Thiếp chỉ nhìn thôi

cũng đã cảm thấy đau rồi!

Sau khi nàng dùng 2 tay xoa dầu thuốc cho nóng, liền áp lên đùi Lạc Thanh Hàn, dùng sức xoa bóp

cho hắn.

Lạc Thanh Hàn nhìu mày, hiển nhiên là thấy đau.

Tiêu Hề Hề an ủi:

- Thiếp biết là sẽ rất đau, nhưng không còn cách nào. Cần phải xoa chổ máu ứ thì vết thương mới có

thể nhanh chóng lành lại. Nếu chàng cảm thấy đau, chàng cứ việc kêu lên, không sao cả.

Lạc Thanh Hàn cau mày:

- Nếu nàng thổi thổi cho ta, ta sẽ hết đau.

Hắn còn nhớ rất rõ, lần trước mình bị thương ở Trần Lưu Quận, bộ dáng Tiêu Hề Hề thổi thổi cho

hắn trông rất ngây ngô đáng yêu.

Tiêu Hề Hề cúi người, thổi vào đầu gối của hắn, vừa thổi vừa lẩm bẩm:

- Thổi thổi sẽ không đau nữa. Thổi thổi sẽ không đau nữa.

Lạc Thanh Hàn thật sự là nghĩ mãi không ra.

Trên đời này sao lại có người đáng yêu như nàng chứ?

Hắn không nhịn được kéo nàng vào lòng, cúi đầu, mãnh liệt hôn nàng.

Tiêu Hề Hề mở to hai mắt nhìn hắn.

Hai tay của nàng đều là dầu thuốc, không dám chạm vào hắn. Chỉ có thể cứng đờ bất động, để mặc

cho hắn tùy ý công thành đoạt đất trong miệng nàng.

Hồi lâu sau, hắn mới tách ra.

Hô hấp của Lạc Thanh Hàn có chút rối loạn, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào Tiêu Hề Hề.

Giống như mãnh thú luôn luôn rình rập con mồi mà mình đã để ý từ lâu. Hắn chỉ hận không thể ngay

tức khắc đem nàng ăn vào bụng.

Tiêu Hề Hề bị nhìn đến nỗi cảm thấy sợ hãi trong lòng.

Nàng cố gắng ổn định lại hơi thở lộn xộn của mình, nhắc nhở:

- Thiếp còn phải tiếp tục xoa dầu thuốc cho chàng.

Lạc Thanh Hàn nhắm mắt lại, hít sâu 2 cái.

Khi hắn mở mắt ra lần nữa, dục vọng trong đôi mắt đen đã bị cưỡng ép áp chế. Chỉ còn lại vực sâu

thăm thẳm không nhìn thấy đáy.

Hắn khàn giọng nói:

- Thôi bỏ đi. Không cần xoa nữa!

Tiêu Hề Hề:

- Không được! Nhất định phải xoa cho tan máu bầm mới được. Chàng không thể chỉ vì sợ đau mà

không chịu xoa thuốc. Sợ bệnh giấu thầy là không đúng.

Lạc Thanh Hàn cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Hắn sợ đau khi nào?

Hắn chỉ sợ nếu Tiêu Hề Hề cứ tiếp tục chạm vào hắn, hắn sẽ không nhịn được nữa mà trực tiếp đem

nàng ăn sạch sẽ.

Tiêu Hề Hề dùng khuỷu tay đẩy hắn ra, miệng còn lẩm bẩm:

- Chàng xem chàng. Hôn cũng đã hôn. Ôm cũng ôm qua. Thiếp còn thổi thổi cho chàng. Sao chàng

vẫn còn sợ đau chứ?

Lạc Thanh Hàn cự tuyệt không được, chỉ có thể để nàng tiếp tục thoa dầu thuốc cho mình.

Hắn cảm nhận được lòng bàn tay trắng nõn mịn màng của nàng đang lướt quanh chân mình. Hắn

không tự chủ được liền gồng căng cơ bắp, không hiểu sao lại cảm thấy khát khô cổ họng. Nhưng khi

nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng, hắn lại không đành lòng ăn nàng.

Giờ khắc này, hắn mới sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là gánh nặng ngọt ngào.

Thật vất vả mới chịu đựng được đến lúc xong xuôi, Lạc Thanh Hàn cảm thấy sau lưng đã ướt dẫm

mồ hôi.

Ngày qua ngày, thật sự là bị đài đoạ mà!

Tiêu Hề Hề phát hiện chóp mũi của hắn có lớp mồ hôi mỏng, còn tưởng rằng hắn đau đến đổ mồ

hôi.

Nàng biết tật xấu của Thái Tử, hắn rất yêu thích sạch sẽ. Nếu trên người hắn có mồ hôi, nhất định sẽ

không ngủ được.

Tiêu Hề Hề gọi người mang nước nóng tới, sau đó lại hỏi Lạc Thanh Hàn:

- Thiếp lau người giúp chàng? Hay chàng tự lau?

Lạc Thanh Hàn vừa mới thoát khỏi "gánh nặng ngọt ngào", làm sao dám để nàng lại chạm vào mình?

Hắn khàn giọng nói:

- Để ta tự lau.

Trước tiên hắn rửa mặt, sau đó cởi áo, dùng khắn thấm qua nước nóng, vắt khô rồi lau người.

Tiêu Hề Hề vốn không muốn nhìn, nhưng căn phòng cũng chỉ lớn từng đó. Nàng nhìn trái 1 chút, lại

quay sang nhìn phải, cuối cùng tầm mắt vẫn là không thể tránh khỏi rơi vào trên người Thái Tử.

Dáng người Thái Tử thật đẹp, thon dài, cao ngất, cơ bắp cân xứng, rắn chắc.

Nhất là mấy khối cơ bụng hình dáng xinh đẹp kia, sau khi dính nước lại thêm sáng bóng lấp lánh,

đặc biệt mê người.

Ánh mắt Tiêu Hề Hề đảo quanh cơ bụng, cơ ngực, sau đó dừng lại ở cánh tay phải của hắn.

Trên cánh tay đó có 1 vết sẹo rất rõ ràng.

Đó là vết sẹo do lần trước bị truy sát ở Trần Lưu Quận để lại.

Cho dù hắn còn trẻ, trao đổi chất cũng nhanh, nhưng vết sẹo lớn như vậy thật khó có thể hoàn toàn

liền lại hẳn.

Vết sẹo này rất có thể sẽ theo hắn đến hết đời.

Tiêu Hề Hề nhìn chằm chằm vết sẹo rất lâu, cũng không chú ý đến Lạc Thanh Hàn đã dừng động tác

lại.

Mãi đến khi Lạc Thanh Hàn gọi nàng 1 tiếng, nàng mới hoàn hồn lại, ánh mắt nàng vừa hay lại chạm

vào đôi mắt đen láy đang cười như không cười của hắn.

Lạc Thanh Hàn:

- Nàng đang nhìn gì vậy?

Nhìn lén còn bị phát hiện, Tiêu Hề Hề có chút chột dạ, ngượng ngùng nói:

- Không có! Không có nhìn gì cả!

Lạc Thanh Hàn sải bước đi về phía nàng.

Tiêu Hề Hề theo bản năng lui về sau 2 bước:

- Chàng định làm gì?

Lạc Thanh Hàn đưa chiếc khăn trong tay cho nàng:

- Lau sau lưng giúp ta!

Tiêu Hề Hề thở ra 1 hơi:

- Là chuyện này sao?

Lạc Thanh Hàn nhìn nàng đầy ẩn ý:

- Giọng điệu này của nàng, nghe như là đã rất thất vọng? Chẳng lẻ là nàng muốn ta làm chuyện gì

khác?

- Không có! Không phải vậy! Thiếp chỉ nghĩ chà lưng cũng rất tốt!

Tiêu Hề Hề nhanh tay với lấy khăn, vòng ra sau lưng hắn, tận tâm tận lực làm công việc chà lưng.

- Chàng yên tâm! Nói về chà lưng thì thiếp đây là dân chuyên nghiệp.

Lau xong mồ hôi trên người, Lạc Thanh Hàn cảm thấy thoải mái hơn.

Hắn mặc lại quần áo, cùng Tiêu Hề Hề lên giường nghỉ ngơi.

Tiêu Hề Hề rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Nhưng Lạc Thanh Hàn chỉ chợp mắt 1 chút, đã phải thức dậy.

Hắn còn rất nhiều việc quan trọng cần phải làm, không thể lãng phí thời gian vào việc ngủ.

Hắn rón rén ra khỏi tẩm điện.

Lúc này trời vẫn còn tối, bên ngoài rất yên tĩnh.