Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 360




Cừu Thịnh nói đến đây, dường như không thể nói tiếp nữa, mặt y đỏ bừng.

Một lúc sau, y mới dùng cái giọng nhỏ như muỗi kêu nói tiếp.

"Ta phát hiện... một nữ nhân nằm bên cạnh ta."

Tiêu Hề Hề chợt hiểu nói "Uống rượu làm bậy à, chuyện này cũng có gì đâu, nếu ngươi thích nàng, thì cưới nàng về là được mà, lẽ nào vì thân phận của nàng thấp kém, không thể làm chính thất của ngươi? Vậy làm thiếp thất cũng được mà."

Cừu Thịnh lắc đầu "Không đơn giản như vậy, nữ nhân đó là Vinh cơ, nàng là... nàng là sủng thiếp của phụ vương."

Tiêu Hề Hề "......"

Nàng cắn nát đậu phộng trong miệng, đôi mắt hạnh mở to.

Trời má, cốt truyện này kích thích nha!

Lạc Thanh Hàn cũng không ngờ hướng phát triển lại máu chó như vậy, nét mặt trở nên khó diễn tả.

Cừu Thịnh che mặt, xấu hổ khi nhìn thấy người khác.

"Hôm đó ta uống say, say đến mức không biết Vinh cơ đã ngủ bên cạnh ta từ lúc nào, cũng không biết mình đã làm gì với nàng, dù sao khi ta tỉnh lại, nàng đã nằm bên cạnh ta rồi."

Tiêu Hề Hề không có kinh nghiệm trong chuyện này, nàng quay sang nhìn Thái tử.

Lạc Thanh Hàn mặt không đổi sắc "Nàng nhìn ta làm gì?"

Tiêu Hề Hề "Thần thiếp có hơi tò mò, muốn hỏi người một câu."

"Nói."

Tiêu Hề Hề sáp đến gần, buôn chuyện hỏi "Nam nhân sau khi say bí tỉ, có thể viên phòng với nữ nhân thật không?"

Lạc Thanh Hàn nghiêm mặt nói "Ta không biết."

Tiêu Hề Hề không tin, còn tưởng hắn xấu hổ, vì vậy nàng lại gần, nói nhỏ "Điện hạ cũng là nam nhân, hơn nữa còn có rất nhiều phi tần xinh đẹp, người nhất định có kinh nghiệm phong phú trong phương diện này, người cho ý kiến giúp đi."

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói "Ta không có kinh nghiệm trong phương diện này."

Tiêu Hề Hề nghi ngờ nhìn hắn, như thể đang suy nghĩ độ tin cậy lời nói này của hắn.

Lạc Thanh Hàn "Ta không thích uống rượu, cũng không muốn chạm vào những nữ nhân đó."

Tiêu Hề Hề nhớ trước đây hắn từng nói không muốn có con trước khi hắn có năng lực tự bảo vệ mình.

Nghĩ đến đây, nàng hiểu ra.

"Đành vậy, xem ra thần thiếp hỏi nhầm người rồi."

Tiêu Hề Hề lại quay sang nhìn Cừu Thịnh, thấy y lại đang khóc.

Y vừa khóc vừa nói "Ta thật sự không cố ý, ta không có muốn đào góc tường của phụ vương, hu hu hu!"



Tiêu Hề Hề do dự nói "Chỉ cần ngươi không nói chuyện này ra ngoài, thì sẽ không ai biết."

Cừu Thịnh "Nhưng Vinh cơ nói với ta, nàng không muốn hầu hạ phụ vương nữa, nàng muốn gả cho ta. Ta không chịu, thì nàng uy hiếp ta, nếu ta không cưới nàng, nàng sẽ lan truyền chuyện của chúng ta ra ngoài, khiến ta mất hết danh dự."

Tiêu Hề Hề lại sửng sốt.

Còn có thao tác này nữa à!

Cừu Thịnh lại lau nước mắt "Phụ vương hiện đang bệnh nặng, đại phu nói không thể chịu đả kích, nếu để ông ấy biết chuyện giữa ta và Vinh cơ, ông ấy nhất định sẽ tức giận sinh bệnh nặng hơn, ta không thể để phụ vương chịu đả kích này."

Gần đây y vì chuyện này mà lo lắng đứng ngồi không yên, suốt ngày mượn rượu giải sầu, cả người phờ phạc đi rất nhiều.

Tiêu Hề Hề "Nhưng Vinh cơ là sủng thiếp của phụ vương ngươi, được coi là một nửa trưởng bối của ngươi, dù ngươi có bằng lòng cưới nàng, lẽ nào nàng dám gả thật sao? Nàng không sợ bị người đời mắng đến tự kỷ sao?"

Con trai cưới thiếp thất của phụ vương, loại chuyện này dù ở thời đại nào cũng đều trái luân thường, nhất định sẽ vấp phải vô số chỉ trích.

Khi đó, không chỉ Vinh cơ mà cả Cừu Thịnh cũng sẽ bị hàng ngàn người phỉ nhổ, nước bọt của mọi người có thể dìm chết họ.

Phải công nhận, Vinh cơ đó thật dám nghĩ dám làm!

Cừu Thịnh vừa khóc vừa nói "Vinh cơ nói đã lén xem di thư của phụ vương viết, sau khi phụ vương qua đời, tất cả thiếp thất của ông đều phải tuẫn táng. Vinh cơ rất sợ, nàng nói mình vẫn còn trẻ, không muốn chết sớm vậy, nàng muốn sống nên muốn ta nạp nàng vào phủ, như vậy thì không cần chết nữa."

Dù bị người đời mắng đến tự kỷ, cũng tốt hơn là tuẫn táng, ít nhất còn có thể sống.

Đây có lẽ là ý nghĩ của Vinh cơ, ngồi chờ chết, chi bằng cược một lần.

Tiêu Hề Hề chậc lưỡi "Chậc, lại là tuẫn táng!"

Sao mấy người cổ đại này lại thích tuẫn táng thế?

An tĩnh nhập thổ không tốt sao?

Cứ nhất quyết phải gây mưa máu, không sợ tổn hại âm đức* à!

*âm thầm làm việc tốt, người mê tín cho rằng việc làm nhân đức trên dương gian đều được ghi công ở âm phủ.

Lạc Thanh Hàn hoàn toàn có thể hiểu cách làm của Trần Lưu vương.

Hắn bình tĩnh giải thích "Có lẽ Trần Lưu vương sợ những thiếp thất trẻ tuổi kia không ở góa được, sau này lại gây ra tiếng xấu cho vương phủ, nên mới dứt khoát kéo hết xuống đất, như vậy cũng xem như là chấm dứt tai họa về sau."

Tiêu Hề Hề "Vậy thì đưa đến am ni cô cũng được mà."

"Dù đưa đến am ni cô, sau này vẫn có thể hoàn tục, Trần Lưu vương không muốn để lại bất kỳ tai họa tiềm ẩn nào, để các thiếp thất tuẫn táng là cách đơn giản và hiệu quả nhất."

Cách tuẫn táng rất tàn nhẫn, nhưng đối với một chính trị gia như Trần Lưu vương, tàn nhẫn không nằm trong tầm cân nhắc của ông, ông coi trọng vẫn là kết quả.

Chỉ cần kết quả làm ông hài lòng, quá trình có đẫm máu đến đâu cũng đáng.

Đạo lý này cũng áp dụng cho Hoàng đế.



Tiêu Hề Hề ghé sát vào tai Lạc Thanh Hàn, nhỏ giọng nói "Sau này nếu người làm Hoàng đế, có thể thay đổi chế độ tuẫn táng này, quá tàn nhẫn rồi."

Lạc Thanh Hàn trả lời "Ừm."

Vốn hắn không quan tâm mấy chuyện tuẫn táng này, nhưng bây giờ nhìn Tiêu Hề Hề, không khỏi suy nghĩ nhiều một chút.

Nếu sau này lỡ hắn có đi trước nàng một bước, hắn nhất định không muốn thấy nàng bị bức tuẫn táng.

Dù hắn không còn, hắn vẫn mong nàng sẽ sống thật tốt.

Tiếng khóc của Cừu Thịnh không biết biến mất từ lúc nào.

Tiêu Hề Hề quay đầu nhìn, thấy y nằm trên bàn ngủ say.

Nàng giơ tay đẩy y một cái.

"Tam công tử?"

Cừu Thịnh chép miệng, nhưng không tỉnh.

Thường công công nói "Chắc do quá say nên ngủ rồi, nô tài sai người đưa y về vương phủ."

Tiêu Hề Hề gật đầu.

Thường công công xuống lầu gọi hai Ngọc Lân vệ đến, đỡ Cừu Thịnh ra khỏi tửu lâu, dùng xe ngựa đưa về vương phủ.

Tiê Hề Hề nhảy lên, kích động nói "Điện hạ, dù sao chúng ta cũng đến đây rồi, chi bằng đi dạo đi."

Lạc Thanh Hàn không từ chối, xem như ngầm đồng ý.

Hai người trả phòng rời đi, sau đó bắt đầu đi dạo dọc con phố này.

Tiêu Hề Hề không quan tâm đến y phục vật dụng gì, nàng chỉ quan tâm đến ăn uống.

Lúc này, nàng hoàn toàn quên hình phạt không được ăn thịt, nhìn thấy món gì cũng muốn ăn.

Lạc Thanh Hàn yên lặng đi theo sau nàng, nhìn nàng ăn uống điên cuồng, ánh mắt hưng phấn sáng lên, giống như chuột sa hũ nếp.

Tiêu Hề Hề nhận chiếc bánh nướng từ tay đại thẩm, cắn một miếng, lớp vỏ mỏng, phần thịt đậm đà, mằn mặn thơm ngon, ngon vô cùng!

Đại thẩm vui vẻ nhận tiền từ Lạc Thanh Hàn, bà thấy hai người đều đẹp, không khỏi hỏi.

"Tiểu nương tử, đây là ca ca của cô sao?"

Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa nói "Không phải, chàng là tướng công của ta."

"Tướng công của cô thật là anh tuấn!"

Tiêu Hề Hề cười đắc ý, trong mắt như có sao sáng "Đương nhiên rồi! Tướng công của ta đẹp trai nhất thiên hạ!"

Lạc Thanh Hàn cúi đầu nhìn nàng, khóe miệng hơi nhếch lên.