Quý Nữ Trọng Sinh: Hầu Phủ Hạ Đường Thê

Chương 95: Thiên phạt




Cho nên bọn họ nhất quyết không bán vào loại địa phương kia, trằn trọc bao lâu, cuối cùng là được bán vào tướng quân phủ. Cũng may là bởi vì trong tướng quân phủ có cái tiểu chủ tử, muốn tìm tiểu nha đầu như các nàng để hầu hạ rồi cùng nhau lớn lên.

Tỷ muội hai người liền cứ như vậy được giữ lại, nhưng bởi vì hai nàng còn quá nhỏ, cho nên cho dù có bán cả hai đi cũng không được bao nhiêu bạc, lại bị người môi giới chiết khấu lấy mất một phần. Cuối cùng bạc đến tay La thị cũng là không có bao nhiêu. La thị nén nhịn nuốt nước mắt, đem số bạc đó cầm về. Đây là số bạc bán thân của nữ nhi nàng a. Đối với một cái người mẫu thân mà nói, lựa chọn cầm số bạc đó là đủ biết có bao nhiêu khổ, có bao nhiêu tàn nhẫn.

Nhưng là cuối cùng nàng cũng chấp nhận cầm lấy số bạc đó, cầm đi để chữa bệnh cho nhi tử. Chỉ là đệ đệ của Bạch Mai được chữa trị quá muộn, cuối cùng vẫn là chết đi. Mà La thị cũng không chịu nổi đả kích, một ngày kia liền treo cổ tự sát. Nếu lúc trước có nhiều thêm chút bạc, khả năng bọn họ sẽ sống được rồi. Đời trước đôi tiểu tỷ muội này đã quỳ trước mặt Thẩm Thanh Từ cầu xin thật lâu, cầu nàng ban phát cho họ một chút bạc để cứu đệ đệ của các nàng. Nhưng năm đó Thẩm Thanh Từ đúng là đã bị Thẩm Định Sơn chiều đến tính tính có chút kiêu căng, chẳng những không có đồng ý, còn kêu người đánh tỷ muội hai người một trận. Chờ đến khi thương thế của hai tỷ muội khá hơn thì biết được, mẫu thân cùng đệ đệ đã không còn ở trên nhân thế.
Về sau này, sau khi Bạch Mai chết, Bạch Trúc vẫn đi theo nàng, cùng ngẩn ngơ ở trong cái viện kia nhiều năm. Bạch Trúc nói qua, kỳ thật năm đó nàng rất hận Thẩm Thanh Từ, nhưng cho đến cuối cùng nàng vẫn lựa chọn che chở cho tiểu thư. Bởi vì người là chủ tử, bởi vì lúc đó nàng cũng đã cứu mạng của tỷ muội hai người. Nếu lúc đó nàng không chọn mua tỷ muội hai người bọn họ, khả năng đệ đệ cùng nương của họ cũng sẽ không có bạc để ăn nhiều thêm một bữa cơm. Cho dù là chỉ sống lâu thêm được mấy ngày, kia cũng là Thẩm Thanh Từ cho, cho nên các nàng đều đem tính mạng của bản thân mình, trả lại cho Thẩm Thanh Từ.

Mà đời trước, không phải các nàng thiếu Thẩm Thanh Từ, mà là Thẩm Thanh Từ nợ các nàng.

Thẩm Thanh Từ nghĩ, chỗ bạc đó hẳn là sẽ đủ đi. Nếu không phải bởi vì hiện tại nàng không thể làm quá nhiều việc, cũng không thể biểu hiện quá khác thường so với những hài đồng khác, nàng kỳ thật đều muốn đem hết mẫu tử Bạch gia nhận vào trong phủ luôn, đến làm nương tử thêu thùa cũng là có thể a.
Cho nên nói, nàng vẫn là muốn mau chút lớn lên, trưởng thành là có thể làm rất nhiều sự tình.

Hà ma ma đã đi tới, lại là nhẹ nhàng vỗ về đầu tóc của Thẩm Thanh Từ.

"Tỷ nhi đem hết bạc hàng tháng của chính mình đều cho các nàng sao?"

Quả nhiên Hà ma ma là biết đến, Thẩm Thanh Từ có bao nhiêu bạc, bà đều biết rõ ràng. Bởi vì số bạc đó đều là từ Hà ma ma cất giúp, một khi Thẩm Thanh Từ lấy đi, Hà ma ma sẽ là người biết trước tiên.

“Ân, cho,” Thẩm Thanh Từ đem đầu của chính mình nằm lên đùi của Hà ma ma.

“Ma ma, ta cầm vô dụng,” nàng gặm gặm ngón tay của chính mình, một đôi chân nhỏ cũng là nhẹ nhàng đá vào thành giường.

"Nhưng đưa cho các nàng sẽ hữu dụng, các nàng có bạc, liền có thể cứu đệ đê cứu nương của các nàng. Ma ma, nếu lúc trước có người có thể cho ta nhiều bạc như vậy, vậy nương của ta cũng sẽ không phải chết."
Thẩm Thanh Từ hít hít cái mũi chua xót của mình. Đúng vậy, nếu như năm đó cũng có người cho các nàng bạc, vậy nương của nàng cũng sẽ không phải bởi vì không có tiền chữa bệnh mà sớm bỏ nàng mất đi.

Hà ma ma than thầm một tiếng, cũng là đau lòng cho tỷ nhi của mình. Hài tử không có nương chính là đáng thương như thế.

Đại tiểu thư của ta, người xem người đi là dứt khoát, chính là lại để lại một cái hài tử còn nhỏ như vậy. Đại tiểu thư nhà bà đáng thương, nhưng tỷ nhi của bà bây giờ còn đáng thương hơn.

Thời điểm vừa tối, tỷ muội Bạch Trúc đã đi theo xa phu cùng nhau trở lại. Thẩm Thanh Từ vốn cho rằng hai người bọn họ sẽ ở lại nhà mấy ngày, như thế nào nhanh như vậy đã trở lại?

Không ở lại nhìn nương cùng đệ đệ của chính mình nhiều thêm chút sao? Hiện tại tỷ muội các nàng còn quá nhỏ, cho nên cũng chỉ có thể đi theo những người khác học quy củ, ở trong phòng bếp giúp đỡ mấy việc lặt vặt. Chờ đến khi trưởng thành hơn một ít, mới là đưa đến bên người của Thẩm Thanh Từ.
“Ai, tạo nghiệt a……”

Hà ma ma cùng nãi ma ma nói, cũng không khỏi thở dài, mà Thẩm Thanh Từ cũng nắm chặt cái chăn ở trên người, chăm chú nghe.

Như thế nào, vẫn là chậm, không có cứu được người sao?

Hà ma ma dùng răng cắn đứt sợi chỉ trên quần áo, tay lại tiếp tục việc may vá nói: "Ta nghe xa phu kia nói, cái tiểu hài tử kia chỉ còn một hơi, nương của hai tỷ muội kia đã giống như cũng muốn chết cùng. Nếu là trở về chậm mấy ngày, e rằng cũng chỉ có thể nhặt xác cho hai người bọn họ."

“Nhưng may mà chưa đến mức không cứu được, a di đà phật."

Nãi ma ma chắp tay trước ngực chính mình. "Cũng may là gặp được tỷ nhi nhà chúng ta thiện tâm, lại cho bọn họ bạc, cứu về được hai cái mạng người. Ba mươi lượng bạc đổi lấy hai mạng người, xứng đáng a. Bạc có thể kiếm trở về, chính là người khi đã mất rồi thì không thể trở về nữa."
"Tỷ nhi nhà chúng ta thiện tâm như vậy, người tốt nhất định sẽ có hồi báo."

“Đúng vậy,” Hà ma ma cũng là nghĩ như thế, “Thời buổi này người nghèo đều là không dễ dàng a, tỷ nhi nhà chúng ta lương thiện. Mọi người đều nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp, tỷ nhi nhà chúng ta như vậy, về sau nhất định sẽ có đại phúc báo."

Thẩm Thanh Từ nghe Hà ma ma nói như vậy, cuối cùng cũng là thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ý tứ của bọn họ là, người được cứu về rồi, về sau cũng sẽ không có chết.

Bạch Mai cùng Bạch Trúc cũng sẽ không mất đi nương, càng sẽ không mất đi đệ đệ, vậy là tốt rồi, đúng vậy, vậy là tốt rồi. Nàng nhắm mắt mình lại, cũng là ngoan ngoãn mà chìm vào giấc ngủ.

Chỉ là khi nàng ngủ mới được hơn nửa canh giờ, đột nhiên nàng mở to mắt, tay nhỏ cũng là gắt gao ấn ở trên ngực của chính mình. Nàng thỉnh thoảng lại há to khuôn miệng nhỏ, cũng là từng ngụm từng ngụm thở phì phò, tựa như có một bàn tay đang bóp nghẹt cổ nàng.
Khuôn mặt nhỏ của nàng hiện rõ nét thống khổ. Từ chỗ trái tim cũng là truyền đến một loại cấp tốc đau đớn. Đột nhiên thân thể nàng co rút mạnh, đau đớn toàn thân kịch liệt làm nàng mất đi ý thức. Loại đau đớn như vậy, rất quen thuộc, như thế nào lại quên thuộc đến như vậy a?

Đúng rồi, chính là loại đau đớn như khi nàng bị loạn côn đánh chết ở đời trước, là loại đau đớn khi những kẻ đó từng người từng người đạp cho xương cốt của nàng vỡ vụn.

Đau, nàng thật sự rất đau……

Mà trong đầu nàng lúc này đột nhiên lại là xuất hiện hai chữ........

Đó là……

Nàng lại là trừng lớn hai mắt của mình, nước mắt cũng là theo khóe mắt lăn xuống hai giọt.

Thiên phạt!

Mà nàng đột nhiên muốn cười to, thiên phạt, thế nhưng là thiên phạt. Thiên Đạo vì công, mỗi người đều là có mệnh số của chính mình phải đi qua, nay lại bị nàng mạnh mẽ sửa đi. Nếu nàng hôm nay không đưa tới cái gì, vậy vận mệnh của hai người kia được định sẵn là sẽ phải bỏ mạng.
Mà lúc này đây, nàng sửa chính là mệnh.

Nàng đem hai người vốn dĩ là phải chết kéo lại, cứu mạng hai người, sửa lại mệnh của bọn họ, cũng chính là đã sửa lại Thiên Đạo, cho nên, nàng phải chịu thiên phạt......

Bạch Mai Bạch Trúc, lúc này đây, có phải những gì ta thiếu các ngươi có hay không đã được trả hết.

Đau đớn ở quanh thân nàng vẫn còn tiếp tục. Nàng cắn chặt đôi môi nho nhỏ của chính mình, cũng là cắn cho đến huyết nhục mơ hồ. Ngón tay nho nhỏ của nàng ra sức nắm chặt vào chăn, cơ hồ muốn đem cả mấy ngón tay vặn gãy.

Hà ma ma vừa nghe đến thanh âm không đúng, vội vàng chạy tới. Chính là khi vừa vén rèm giường ra, hình ảnh bên trong đem bà doạ đến cả nửa ngày không dám động.

“Người tới, người tới!”