Quý Nữ Trọng Sinh: Hầu Phủ Hạ Đường Thê

Chương 43: Chết không nhận nợ




“Lão phu nhân hảo,” Vũ Văn Húc cùng Tống Minh Giang hai người tiến lên đồng thời hành lễ, đương nhiên cũng là lễ nghĩa mười phần, đúng là tiêu chuẩn lễ tiết của quý công tử trong kinh.

“Tại hạ Tuấn Vương phủ, Vũ Văn Húc.”

“Tại hạ mặc thành Tống gia, Tống Minh Giang.”

Sau đó hai người lại tự giới thiệu, bất quá, cũng không cần xem bọn họ như là ngốc tử. Ánh mắt của Thẩm lão phu nhân này đặt trên người bọn họ mang theo tính xâm lược. Không phải nói Thẩm lão phu nhân già rồi, vẫn tựa lang tựa hổ, không biết xấu hổ nghĩ tới nam tử trẻ tuổi, không đúng, bọn họ vẫn chưa phải là nam tử trẻ tuổi, bọn họ còn chưa tính là thực sự trưởng thành.

Chỉ là, trong lòng bà ta đang đánh cái chủ ý gì, kỳ thật ở đây ai cũng đều rõ ràng cả.

Bất quá chính là bà ta thật sự vọng tưởng quá nhiều, không đề cập đến cái khác, liền chỉ nhìn gia thế hiện tại của Thẩm gia, thật sự còn chưa vào mắt người của Tuấn vương phủ chứ nói gì đến nhập thân.
Thẩm lão phu nhân vừa nghe bọn họ tự báo danh hào, trong lòng cũng không khỏi cả kinh, “Nguyên lai Tuấn tiểu vương gia cùng Tống công tử, không biết hai vị hôm nay……”

Thẩn lão phu nhân cố làm thanh âm của chính mình có vẻ uy nghiêm một ít, nhưng là bộ dáng lấy lòng trong ánh mắt bà ta lại rõ ràng đến không thể che dấu được.

“Bà bác,” Thẩm Văn Hạo không kiên nhẫn đánh gãy lời nói của Thẩm lão phu nhân, hắn trầm hạ mặt, thanh âm cũng là có tí tức giận.

“Bà bác, nghe nói hôm nay bà bác mang theo A Ngưng lại đây, không biết hiện tại có thể hay không để muội muội quay về cùng tôn nhi, nhà ta A Ngưng còn nhỏ, nàng không rời xa người bên cạnh được."

“A Ngưng, ta nhưng chưa từng gặp qua, nàng không phải vẫn luôn ở trong phủ của các ngươi sao?”

Thẩm lão phu nhân đây là biểu lộ chính là chết không nhận nợ. Kỳ thật việc này dùng đầu gối cũng đều là có thể nghĩ đến, tướng quân phủ bên ngoài đều là tường cao, ngay cả một đám lỗ chó đều là không có, cũng chỉ có sân giữa của hai nhà có một cánh cửa để tùy ý hai nhà ra vào. Vốn dĩ Thẩm Định Sơn một cửa cũng không muốn lưu, chính là cuối cùng vẫn để cho Thẩm lão phu nhân một ít mặt mũi.
Nhưng cũng cũng chỉ là một cánh cửa này, cũng đủ để Thẩm lão phu nhân ra tay hại người.

Xem đi, cuối cùng bà ta cũng làm ra chuyện.

“Ngươi……” Thẩm Văn Hạo tức giận nắm chặt đôi tay của chính mình, trên mu bàn tay của hắn gân xanh đang bạo nhảy, ngay cả đôi mắt cũng đều là cùng tanh hồng lên. Nhìn hắn như vậy Thẩm lão phu nhân trong lòng cũng có chút sợ hãi. Bà ta chỉ có thể động thủ mang chén trà tới tự mình uống một hớp, cũng là đem bất an trong lòng đè ép đi xuống.

Bà liều chết cũng không thừa nhận sự tình kia, ai còn có thể biết được bà mang cái tiểu nha đầu kia sang bên này. Chờ đến khi bà và tiểu nha đầu kia bồi dưỡng cảm tình tốt, bà lại dạy cho cái tiểu nha đầu kia nói, là chính nàng tự mình chạy lại đây tìm tổ mẫu. Như vậy ai có thể nói gì bà ta.
Hiện tại bà chính là tuyệt đối không thể thừa nhận, nếu là thừa nhận, còn không phải là đánh mặt của chính mình. Hơn nữa tội danh bắt cóc đích nữ của Tướng quân phủ, bà ta chính là vẫn không đảm đương nổi.

“Được rồi,” Thẩm lão phu nhân rũ rũ tay áo của chính mình. "Ta cũng là mệt mỏi rồi,các ngươi liền trở về đi. Về cái tiểu nha đầu kia, ta xem nàng hẳn là chơi ở phòng nào đó trong nhà, các ngươi trở về lại cẩn thận tìm xem. Lại nói các người là mất người ở bên đó, thì phải ở bên đó mà tìm, vì sao lại tới nơi này của ta? Thẩm Văn Hạo, nói thế nào thì ta vẫn là trưởng bối của ngươi, phụ thân ngươi dạy ngươi đối với trưởng bối bất kính như vậy sao?"

Bà ta một ngụm một câu trách cứ, cũng là làm Thẩm Văn Hạo bỗng nhiên bước lên một bước, khí tức thô bạo trên người hắn càng thêm nghiêm trọng một ít.
Vũ Văn Húc vội vàng đè lại bờ vai của hắn, nhìn hắn lắc đầu.

"Ngươi đừng nóng vội rút dây động rừng, người chúng ta ngầm tìm. Ta liền không tin bà ta còn có thể mang A Ngưng dấu đến thật xa đi. Thời gian ngắn như vậy, không thể mang người đi đâu, hẳn là vẫn còn ở chỗ này."

Thẩm Văn Hạo chậm rãi buông xuống tay của chính mình, chính là một thân cơ bắp này lại gắt gao căng thẳng, tùy thời giống như là một cây đàn sắp đoạn rớt cầm huyền.

Hắn nhắm mắt lại, dùng sức bình tĩnh lại khí tức trong thân thể.

A Ngưng không sợ, chờ ca ca, ca ca nhất định sẽ đến cứu ngươi.

Ba người vừa từ nơi này của Thẩm lão phu nhân ra tới, vẫn là không có thu hoạch được gì. Nếu ở trước mặt bọn họ không phải là Thẩm lão phu nhân, không phải trưởng bối, không phải nữ nhân, thì nắm tay của bọn họ đã sớm vung lên rồi. Chính là trước mặt bọn họ lại của là Thẩm lão phu nhân, cho nên bọn họ cũng sợ là ném chuột sợ vỡ đồ.
Cho tới lúc bọn họ đi ra đến bên ngoài, lỗ mũi của Tống Minh Giang không khỏi hợp động vài cái.

“Các ngươi có hay không ngửi được cái gì hương vị?”

“Cái hương vị gì?” Vũ Văn Húc nghe vậy cũng hít hít vài cái. “Không có hương vị gì a?”

Thẩm Văn Hạo hiện tại căn bản chính là có chút tâm thần khó an, càng là nôn nóng vô thố, tự nhiên cũng là không có chú ý tới cái gì.

“Là huyết khí.”

Tống Minh Giang lại là ngửi kỹ một hồi, đây đúng là mùi máu, điểm này hắn có thể xác định.

"Liền ở nơi đó". Hắn dơ tay chỉ về một phương hướng. Hắn có thể khẳng định, cỗ huyết khí này hương vị vẫn thật mới mẻ, vì vậy có thể dễ dàng tìm được.

"Ta giống như cũng là ngửi thấy được." Vũ Văn Húc lại là ngửi vài cái, giống như cũng ngửi thấy được một cổ dày đặc mùi máu tươi.
"Đi xem," Vũ Văn Húc vội vàng tiến lên. Vốn dĩ bọn họ đối với sự tình trong phủ nhà người ta cũng không có muốn hỏi tới, nơi nào mà không có một ít sự tình xấu xa. Nhưng mà nơi hiện tại bọn họ đang đứng là viện của Thẩm lão phu nhân. Đối với thái độ qua loa lấy lệ một hồi vừa rồi của bà, đối với sự tình của Thẩm phủ, bọn họ cũng là sinh lòng hiếu kỳ.

Mà lúc bọn họ tới trước căn phòng kia, mấy cái bà tử vẫn đang ngồi trước cửa cắn hạt dưa. Thấy bọn họ đến, sắc mặt cũng không khỏi đại biến. Một đám đều cúi thấp đầu, không dám nói thêm câu gì, thân thể tựa hồ giống như đang sợ hãi cả người đều phát run.

Tống Minh Giang vốn chính là người cẩn thận nhất trong ba người bọn họ. Nhìn biểu hiện của mấy cái bà tử này, trong lòng hắn không khỏi sinh nghi.
Hắn nheo lại hai mắt, một ý niệm nảy sinh trong đầu hắn.

"Bên trong có phải hay không là tam cô nương của tướng quân phủ?"

Hắn trầm giọng hỏi mấy cái bà tử ở cửa. Quả thực, mấy cái bà tử nghe được lời Tống Minh Giang nói, thân thể run càng thêm lợi hại, đầu cũng đều là muốn cúi sâu tới tận khe đất đi.

Thẩm Văn Hạo đồng tử co rụt lại, hắn một bước liền tiến lên, dơ tay muốn đẩy cửa ra. Thế mà lại phát hiện cửa bị khoá ở phía ngoài.

Thấy vậy hắn dơ chân chính mình lên, trực tiếp đạp cửa tiến vào. Từ nhỏ hắn đã đi theo Thẩm Định Sơn học tập, võ nghệ tự nhiên cũng không kém. Phịch một tiếng. Cửa trực tiếp bị hắn một chân đá văng ra. Đóng cửa còn tốt, lúc này cửa vừa mở ra, bên trong ngay lập tức truyền đến hương vị máu tươi nồng nặc, làm cho mấy cái bà tử đứng ngoài cũng bị choáng váng.
Mà hai chân Thẩm Văn Hạo lúc này đều như muốn mềm nhũn ra. Máu, như thế nào lại có máu?

Hắn cơ hồ là nghiêng người lảo đảo chạy qua, kết quả đập vào mắt hắn là một hình ảnh hắn sợ hãi nhất cả đời này, cũng trở thành ác mộng của cả đời hắn.

Hắn nhìn thấy Thẩm Thanh Từ nằm trên mặt đất, trên cổ tay nho nhỏ của nàng đều là máu. Mà bên trong phòng máu đã chảy kín như thành sông.

“A Ngưng,……....

Bước chân Thẩm Văn Hạo lung lay, vài bước liền ngã trên mặt đất, hắn động cũng là không dám động. Ai tới nói cho hắn, muội muội của hắn là làm sao vậy? A Ngưng của hắn là làm sao vậy? Như thế nào lại không cùng hắn nói chuyện, lại không gọi hắn ca ca? Như thế nào khuôn mặt nho nhỏ luôn hồng nhuận bây giờ lại biến thành trắng bạch như thế này?