Chương 9: Cầm Thú
Chương 9: Cầm Thú
"Tiền bối, ngài ở phụ cận đây mà không biết chuyện gì sao?" Diệp Dung nghi hoặc hỏi.
Khải lắc đầu:" không biết, ta là từ nơi khác đến."
"À," Diệp Dung gật đầu, lại tò mò hỏi:" tiền bối trước ở quốc gia nào?"
Khải thở dài một tiếng nói:" nói ngươi cũng không biết."
Diệp Dung không phục phản bác:" không thể nào, từ nhỏ ta đã đọc rất nhiều sách vở, không dám nói mọi thứ tình thông nhưng mà một chút thường thức vẫn là biết."
"Việt Nam biết không?"
Diệp Dung cắn cắn móng tay một chút rồi lắc đầu:" nghe rất lạ."
Khải cười một tiếng nói:" thế giới này mênh mông rộng lớn, không phải vài ba quyển sách là biết hết được," thấy Diệp Dung vẫn còn cắn móng tay tự hỏi, hắn phất tay một hòn đá nhỏ bên cạnh bây thẳng về chán nàng, Diệp Dung theo bản năng che chán, ủy khuất nói:" tiền bối, đau."
"Bây giờ có thể nói với ta phụ cận đây xảy ra chuyện gì hay không?" Khải phất tay, viên đá nhỏ cạch một tiếng rơi xuống đất.
Diệp Dung gật gật đầu, nàng ngồi thẳng người bắt đầu khái quát mọi chuyện cho Khải nghe,
Nơi đây là Lan quốc, quốc chủ là cha của Diệp Dung là Diệp Minh, Diệp Minh là một vị quốc chủ nhân từ nhưng lại không có chí tiến thủ, trong thời gian Diệp Minh trị vì Lan quốc vì là trung tâm của sáu quốc gia, liên tục bị phụ cận các quốc gia khác không ngừng x·âm p·hạm biên cảnh, nhưng hắn tính cách nhu nhược mỗi lần như thế đều nhận yếu thế một phương, dâng lễ cầu hoà,
Cách đây không lâu Diệp Minh bị hoàng đệ của mình là Trấn Tây Vương Diệp Tuấn liên hợp với ba bị vương gia khác, bức huynh thoái vị lại bức tử toàn bộ gia đình Diệp Dung, sau khi chuyện thành ba vị vương giá lại không ai phục ai thế là ba bên dẫn binh đánh lên, nam nhân chỉ cần có thể cầm lên binh khí đều bị trưng binh, cả ba nhiều lần thảo phạt lẫn nhau nhưng đều không có kết quả, thế cục Lan quốc từ đó rơi vào thế chân vạc như hiện nay.
Diệp Dung nói tới đây đã không kìm được nước mắt:" lúc đó ta đang ở Thái Nguyên Tông học đạo nên may mắn sống sót, nhưng ta tư chất ngu dốt đã ở Thái Nguyên Tông ba năm nhưng vẫn không thể thành công dẫn khí nhập thể, ta chỉ có mấy cái công phu mèo cào nên chỉ có thể đi hành thích tay chân của bọn hắn coi như là thứ trước chút lợi tức."
Khải nghe liên tục gật đầu, giờ thì hắn có thể đại loại biết gần đây sao lại hoàng toàn như vây, vị nam nhân toàn bộ bị trưng binh thì trong nhà chỉ còn lại không có sức lao động người già, phụ nữ và trẻ em, họ không c·hết vì chiến loạn thì một thời gian cũng sẽ c·hết vì đói.
Chợt hắn lên tiếng hỏi:" ngươi nhắc đến Thái Nguyên Tông, đó là một tông môn tu tiên sao?"
Diệp Dung nghe vậy thì gật đầu:" đúng vậy, ở trên địa phận Lan quốc có bốn tông môn tự tiên phân biệt Thái Nguyên Tông, Phần Thiên Tông, Thiên Thủy Tông và Quỷ tông,"
"Quỷ Tông?" Khải nghe đến đây thì sửng sốt hắn đánh gãy nàng hỏi.
Diệp Dung chớp chớp mắt:"đúng vậy, ngoài trừ Thái Nguyên Tông bảo trì trung lập thì ba tông môn còn lại đều riêng phần mình đứng về một vị hoàng thúc của ta."
"Ngươi nói ngươi ở Thái nguyên Tông ba năm vẫn không thành công dẫn khí nhập thể sao?"
Diệp Dung buồn bã nói:" đúng vậy, phụ thân đã mất rất nhiều tại nguyên để cho ta có thể vào được Thái Nguyên Tông nhưng mà ta lại...ta lại, ô ô ô, ta thật là vô dụng mà." Nói nói nàng lại ôm đầu gối, gục đầu bắt đầu khóc lên, Khải hết sức đau đầu với nàng, nói chuyện chưa tới hai tiếng đồng hồ mà nàng đã khóc ba, bốn, năm, sáu lần rồi, mà lần nào nàng cũng khóc đến lệ rơi đầy mặt, không biết ở đâu ra nhiều nước mắt như vậy.
Cuộc đời hắn có hai nổi sợ, nổi sợ đầu tiên là sợ làm phụ mẫu đau lòng, nổi sợ thứ hai chính là nhìn thấy nữ nhân khóc, không còn cách nào hắn chỉ có thể ôn như an ủi:" thôi được rồi, không khóc, ta sẽ dạy cho ngươi tu luyện."
Diệp Dung nháy mắt ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ hỏi:" thật sao?"
"Ừm."
"Nhưng mà ta tư chất ngu dốt, sư phụ trước kia của ta còn sắp bị ta làm tức c·hết đó."
Khải gật gật đầu:" mặc dù có ngươi có hơi ngu một chút nhưng mà chỉ cần có não cuối cùng cũng sẽ học được."
"Não? Đó là cái gì?" Diệp Dung hiếu kì hỏi.
Nói thật, nếu không phải có khế ước quấn thân hắn hiện tại đã bỏ đi, ở đâu có nhiều câu hỏi như vậy?
Hắn làm dáng bóp bóp mi tâm nói:" ngươi đi tìm một chỗ tắm rửa trước, toàn thân toàn v·ết m·áu, ta đi nghiên tìm xem có môn công pháp nào có thể dạy cho ngươi."
"Được," Diệp Dung nở nụ cười, trên mặt càng còn hai hàng nước mắt đã bị hong khô càng khiến người ta cảm thấy yêu thương,
Nàng định đứng lên thì chợt lại ôm ngực, mì tâm cũng theo đó cau lại nhưng vẫn mím môi không lên tiếng.
Khải bất đắc dĩ nói:" thôi, ngươi ở lại đây đi, ta đi lấy nước."
"Nhưng mà..."
Diệp Dung chưa kịp nói xong đã bị hắn đánh gãy:" với trạng thái của ngươi ta sợ ngươi ra ngoài làm mồi cho dã thú." Nói hắn lại phiêu nhiên bây ra ngoài, trước khi đi còn phất nhẹ cánh tay, Vô Danh bị cắm trên vách đá cũng lơ lửng theo sau hắn.
Diệp Dung nhìn theo bóng dáng hắn nói khẽ:" phụ hoàng, mẫu hậu nữ nhi rốt cục có hi vọng báo thù cho mọi người rồi."
. . .
Diệp Dung nói nhỏ nhưng thông quá khế ước hắn vẫn là nghe thấy, hắn biết nàng giả ngốc, vì cơ bản không ai lại tốn một lượng lớn tài nguyên cho một tên ngốc đi học đạo.
Đương nhiên Diệp Dung cũng có thể từ xa nghe hắn nói chuyện nhưng nàng cơ bản là không biết khế ước tồn tại, cơ thể lại không có chân khí không thể điều động công năng của khế ước.
Hắn đi tìm một thân cây to, bàn tay nâng lên, Vô Danh kiếm xoẹt xoẹt vài đường khoét thân cây thành một cái thùng gỗ, ý niệm thả ra tìm kiếm nguồn nước.
Sau chừng một khắc đồng hồ hắn trở lại hang động, phía sau hắn lơ lửng theo một thành kiếm và một thùng gỗ to, nhìn thấy Diệp Dung ánh mắt sùng bái nhìn hắn thì cười hỏi:" lợi hại không?"
Diệp Dung liên tục gật đầu:" lợi hại."
"Có muốn lợi hại như ta không?"
"Muốn, nằm mơ cũng muốn."
"Vậy c·hết đi, c·hết rồi thành quỷ sẽ lợi hại giống ta."
Diệp Dung nháy mắt ngậm miệng lại, Khải "haha" cười một tiếng, "cạch" đặt thùng nước xuống đất rồi chuyển thân ra ngoài.
Diệp Dung ngó ngó, nhìn thấy hắn đi ra ngoài thì mới cẩn thận từng li từng tí cởi ra bộ hắc y, nàng bước chân vào thùng nước rồi trầm mình xuống.
Nhìn thấy miếng vải được xé từ bộ hắc y bó chặt lấy ngực thì nàng mím môi, cẩn thận luồng tay ra sau gỡ ra nút buộc,
Miếng vải rơi xuống đồi núi hiện ra, không biết là dinh dưỡng đầy đủ hay gì mà bộ ngực nàng lại trưởng thành sớm hơn gương mặt một đoạn,
Phía trên ngực trái có một v·ết t·hương dài gần mười tất, bên trên đắp lên một ít kì quái thảo dược, nàng dùng nước cẩn thận rửa đi lớp bã thảo dược thì v·ết t·hương hiện ra nhưng nàng giật mình phát hiện miệng v·ết t·hương đã khô mài, nàng lẩm bẩm:" thật thần kì."
Chợt nàng chú ý phía trên ngực phải có một vết đỏ, nàng cắn cắn môi ướm thử bàn tay mình lên thì trong nháy mắt gương mặt đỏ bừng, gắt một tiếng nói:" cầm thú, rõ ràng nói chỉ chuyên tâm giúp ta băng bó v·ết t·hương thôi mà."
Cuối cùng nàng lại thở dài một cái, xé một mảnh y phục cẩn thận lau sạch v·ết m·áu trên thân.