Chương 31: Thông Đạo
Chương 31: Thông Đạo
Đoàn người đi đến trước một mặt vách núi thì dừng lại, Phương Tuấn quay đầu nói:" Thông đạo dẫn qua Hoành Long Sơn Mạch nằm ở chỗ này." Nói rồi hắn đi qua vỗ vỗ lên vách đá,
"Roẹt~" một hồi tiếng mặt đá cọ xát vang lên, trước mặt bọn hắn lại xuất hiện một cái động, Phương Tuấn hô:"đi thôi."
Đám người theo sau đi vào, Khải tỉ mỉ đánh giá chung quanh, thông đạo không nhỏ, cao chừng hai mét chiều ngang ước chừng hơn một mét, xem xét kĩ thì hai bên vách có vết đục chứng tỏ đây không phải là hình thành hoàn toàn tự nhiên, dọc theo hai bên vách cách một đoạn lại treo một cây đuốc, ánh sáng yếu ớt chỉ đủ để nhìn thấy đường đi.
Phương Tuấn dẫn đầu đi trước một bên hướng Diệp Dung nói:" căn cứ của chúng ta nằm trong một cái sơn cốc, còn cái thông đạo này là sau khi ta phát hiện một hang động tự nhiên đã cho người gia cố thêm nên mới thành như hiện tại nó nối liền với mặt sau căn cứ."
Một người, một quỷ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, còn Bạch Mẫu Đơn nàng vốn không quan tâm mấy cái này, nàng ôm xát cánh Diệp Dung nhỏ giọng nói:"nơi này âm u quá, không biết có quỷ hay không?"
"Có" Khải không mặn không nhạt trả lời nàng.
Đi được một đoạn thì có một ngã rẽ, bên trong là một không gian lớn nhưng không có tí nào ánh sáng, nhưng ở đây ai cũng có một chút tu vi mở lên pháp nhạt cũng có thể nhìn được bên trong.
Phương Tuấn dừng lại chỉ tay nói:"đây là kho lương thực, lương thực c·ướp được đều giấu ở đây."
"C·ướp?" Diệp Dung nghiêng đầu nghi hoặc lên tiếng.
Phương Tuấn gật gật đầu:"đúng vậy, lương thực ban đầu mang theo không đến nửa tháng thì dùng hết, bất đắc dĩ ta chỉ có thể cho người đi c·ướp c·ủa mấy cái thương đội đi qua đây."
Nói đến đây hắn đắng chát cười một tiếng, hắn đường đường là một đại tướng quân mà không thể c·hết trên chiến trường lại phải co đầu rụt cổ ở đây chặn đường c·ướp c·ủa.
Diệp Dung mím mím môi không nói lời nào, Khải thì xem một chút kho lương của Phương Tuấn rồi hiếu kì hỏi:" sao ta thấy trong kho lương của các ngươi không có bao nhiêu lúa gạo ngược lại nhiều dưa leo như vậy?" Nói nói hắn nâng tay lên, một quả thon dài rơi đến trước mặt của hắn.
"Nó gọi dưa leo sao?" Phương Tuấn nhặt quả rơi dưới đất lên nói:" ta cũng không biết là thế nào, gần nhất các thương đội từ Tuyên quốc đi qua đây không vận chuyển qua bao nhiêu lúa gạo ngược lại đem rất nhiều thứ này qua."
Khải chỉ thuận miệng hỏi một chút cũng không có hỏi thêm gì, Phương Tuấn gọi mọi người đi tiếp, qua không bao lâu thì phía trước có ánh sáng mặt trời.
"Ra ngoài rồi, ra ngoài rồi"Bạch Mẫu Đơn hớn hở lôi kéo tay Diệp Dung chạy nhanh ra bên ngoài,
Khải và Phương Tuấn rất nhanh theo sát phía sau, không gian bên ngoài rất lớn, khoảng chừng vài ki lô mét vuông,
Xung quanh bị vách đá bao quanh gần hết chỉ chừa có một cái lối đi bị một hàng cọc gỗ xếp thành hàng chặn lại, miễn cưỡng cũng coi như là một cái hàng rào với một cái cổng đi, lúc này nơi đó có vài tên quần thô áo vải cầm đao, cầm thương đứng canh gác ở đó.
Phía bên trái sơn cốc có một hồ nước lớn gần như chiếm toàn bộ sơn cốc, mặt hồ tĩnh lặng, nước trong veo, một nữa nằm lộ thiên một nữa khắc lại bị một mõm đá lớn che khuất,
Nằm bên phải là một cái sơn trại lớn, lúc này có rất nhiều người xếp thành hàng chỉnh thề ngồi xếp bằng tu luyện.
Phương Tuấn quay về sau nói với Trương Dũng:" ngươi an bài các huynh đệ nghỉ ngơi đi."
Trương Dũng chắp tay:" tuân mệnh" rồi dẫn theo người rời đi.
"Công chúa, ta có việc muốn nói riêng với ngài một chút có được không?"
Diệp Dung không chút do dự lắc đầu:" ở đây không có người ngoài, Phương thúc ngài cứ nói đi."
Phương Tuấn nhìn Khải một chút lại nhìn một mặt xuẩn manh Bạch Mẫu Đơn gật gật đầu:"ban đầu không phải ngài hỏi ta tại sao lại xuất hiện ở đây sao?" Dừng lại một chút hắn lộ ra vẻ hồi ức chậm rãi nói:" thật ra ta đến đây gần nữa năm trước, cũng là trước lúc phản quân tiến về kinh thành nửa tháng,
Bệ hạ trong một đêm phái Tiền công công đến phỉ tìm ta truyền đạt một đạo mật lệnh, ngài lệnh cho ta trong đêm cấp tốc lựa chọn ra hai ngàn binh sĩ tín niệm nhất rời khỏi kinh thành đi về phía nam nhưng lại không nói để làm gì, ta lúc ấy không hiểu ra sao nhưng vẫn nhận lệnh,
Trong đêm ta đã triệu tập Trương Dũng dẫn lấy hai ngàn tên thuộc hạ không quản ngày đêm một đường xuôi nam, nhưng nữa tháng sau ta nghe được tin tức tam đại vương gia dẫn quân đánh về kinh châu, một đường bắc tiến gần như không có tý trở ngại nào,
Ta lúc ấy lòng như lửa đốt vội vàng chuẩn bị về kinh châu cứu giá thì lại nhận được một phỏng mật tín của bệ hạ,
Ta mở ra xem thì trong đó chỉ ghi nguệch ngoạc mười tám chữ, "Kinh Châu thất thủ, không cần trở lại, phò tá hậu đại của trẫm, lấy lại giang sơn."
Ta lúc ấy đã nghĩ ngay đến công chúa ngài vẫn còn đang ở Thái Nguyên tông nên tạm thời vẫn còn an toàn nên định trước ổn định căn cơ lại đi đón ngài, suy đi tính lại ta chỉ cảm thấy Hoà Thân Vương là thế lực yếu nhất trong ba thế lực, Quỷ Tông đứng sau hắn cũng thái độ lập lờ nước đôi nên ta đã quyết định lập căn cứ ở đây,"
Nói tới đây hắn đã đỏ cả vành mắt, khàn khàn giọng nói:"không bảo lâu thì ta nghe được tin bệ hạ t·ử t·rận, hoàng thất toàn bộ đều bị bức tử, chỉ còn ngài và tam hoàng tử là may mắn thoát khỏi."
Diệp Dung đang chìm trong bi thống bỗng nhiên bắt được một cái tin tức mấu chốt:" cái gì? Thúc nói tam hoàng huynh vẫn còn sống."
Phương Tuấn bất đắc dĩ thở dài:"haizz, chỉ hi vọng là vậy, Tam hoàng tử trước khi ta rời khỏi kinh thành mấy ngày đã bị phải sang Lương quốc nên may mắn không có bị bức tử, nhưng còn sống mà nói cơ hội là quá mỏng manh."
Diệp Dung bỗng nhiên thất thố hỏi:" vậy ngài có cho người đến Lương quốc dò la thử tin tức của hoàng huynh hay không?"
Phương Tuấn lắc đầu than khẽ:"Ta đã từng phái ra mấy người, nhưng Lương quốc lại nằm ở phía tây Lan quốc, nơi đó hiện tại bị Trấn Tây Vương chiếm lấy mà Trấn Tây Vương ngoại trừ là một vị vương gia còn là một vị tướng quân, thể lực của hắn không tầm thường người ta phái đi cơ bản đều bật vô âm tín, chỉ hi vọng là hoàng đế Lương quốc sau khi nghe tin Kinh châu thất thủ không có làm khó ngài ấy, nếu không..."
Khải nghe đến đây không khỏi thở dài, hoàng tử của một vong quốc đã không còn là một hoàng tử, không còn quốc gia hậu thuẫn, kết quả của hắn có thể nghĩ.
Diệp Dung tinh thật có chút sa sút nhẹ gật đầu, cảm xúc thay đổi quá nhanh khiến nàng hiện tại còn hỗn loạn,
Bạch Mẫu Đơn thấy nàng như vậy vỗ vỗ lưng nàng an ủi:" không khóc, không khóc, bản đại yêu cùng với tên sắc quỷ, còn có Cẩu Cẩu sẽ giúp ngươi đánh bại bọn chúng trả thù cho cha mẹ ngươi."
Diệp Dung nghe lời này thì miễn cưỡng gạt ra nụ cười, cười cười nàng lại khóc lên, nàng một cô nương mười bảy tuổi đã nghe được chú của mình liên hợp lại g·iết cả nhà nàng, lại nghe được mình có một người anh may mắn thoát khỏi, vốn tưởng đâu trên thế gian này nàng vẫn còn có người thân lại nghe được đối phương hiện tại lưu lạc nơi đất khách, sống c·hết không bảo đảm.
Bạch Mẫu Đơn nhìn thấy Diệp Dung lại khóc, nàng khuyên khuyên một hồi cũng đi theo khóc lên, kết quả hai người ôm thành một đoàn mà khóc.
Khải nhìn lại một trận thở dài, hắn không nhìn nổi chính là nữ nhân khóc nhưng lại không biết làm sao khuyên chỉ có thể lặng yên đi ra chỗ khác.