Chương 30:Quỷ Nằm Vùng
Chương 30: Quỷ Nằm Vùng
"Phương thúc?"Diệp Dung kinh ngạc lên tiếng.
Phương Tuấn kích động tiến tới hai ba bước bỗng nhiên "phịch" một tiếng, một chân quỳ trên mặt đất:"mạc tướng Phương Tuấn, tham kiến công chúa điện hạ."
Đi ở phía sau hắn những người còn lại hai mặt nhìn nhau rồi cũng đi theo quỳ xuống hô:" tham kiến công chúa điện hạ."
Diệp Dung cũng kích động vạn phần, nàng "bạch, bạch" hai ba bước thì bị Khải chặn lại, Diệp Dung nhìn hắn nói:" không sao, Phương thúc đi theo cha từ lúc người còn là một thái tử, hai người vừa là quân thần vừa coi nhau như huynh đệ." Nói rồi nàng hướng Phương Tuấn hô:"Phương thúc, các vị mời đứng dậy,"
Khải tránh sang một bên không lên tiếng, hắn phất tay thu hồi kết giới nhưng lẳng lặng nheo mắt nhìn vào trong đám thuộc hạ của Phương Tuấn, hắn cảm nhận được sát khí, mặc dù chỉ loé lên rồi biến mất nhưng đã bị hắn cảm nhận được.
"Tạ công chúa," Phương Tuấn lại một lần nữa hơi khom người rồi đứng lên, đám người sau lưng hắn cũng đông thanh "đa tạ công chúa" rồi đồng loạt đứng lên,
Phương Tuấn không thèm để ý trên người mình bụi đất rồi mới kích động hỏi:" công chúa điện hạ, ngài bấy lâu nay ở đâu? Ta cho người do la tin tức của ngài thật lâu, nghe được tin ngài xuất hiện ở Kinh châu ta đã đến đó tìm rất lâu nhưng không tìm thấy ngài."
Diệp Dung cười tự giễu một tiếng nói:" là ta tuổi trẻ nông cạn, ẩn nấp ở Kinh châu gần nữa tháng định dựa vào chút ít công phu đi hành thích quan huyện nhưng thất bại, bị bọn chúng t·ruy s·át đến rừng Lâm Nguyên, nếu không phải tiền bối cứu giúp thì bây giờ..."
Phương Tuấn lại ôm quyền, chưa kịp nói gì đã bị Khải cắt ngang:" ngưng ngưng ngưng, sơ hở một chút lại nói tạ, các ngươi tiếp tục nói chuyện với nhau đừng để ý đến ta."
Diệp Dung lườm hắn một cái rồi mới quay qua nói với Phương Tuấn:"tính tình ngài ấy là vậy, Phương thúc đừng để bụng," dừng lại một chút nàng hỏi:"đúng rồi Phương thúc, tại sao ngài lại ở đây?"
Phương Tuấn thở dài nói:" aiz, chuyện nói rất dài dòng..."
Phương Tuấn lời chưa dứt thì Khải động, hắn đôi mắt hơi sáng, Vô Danh không có chút tiếng động nào phi vào trong đám người người, nó bay thẳng tới nới hẻo lánh đâm vào trong ngực một tên thuộc hạ của Phương Tuấn, Phương Tuấn vừa định phát tác thì nhìn thấy từ trong thân thể tên kia có một đạo bóng mờ màu vàng thoát ra rồi chạy mất,
Phương Tuấn nháy mắt lấy lại tinh thần vừa định đuổi theo thì nghe giọng của Khải vang lên:"bảo vệ các nàng," dứt lời thân hình hình hắn cũng hoá thành một đạo lưu quang đuổi theo bóng mờ,
Phương Tuấn nghe lời này không chút do dự quát:" Trương Dũng."
Trương Dũng từ trong đám người đang lộn xộn bước ra:"có mạc tướng."
"Lập tức tra trên thân những người còn lại, nếu có dấu hiệu bị đoạt xá lập tức bắt lại."
"Rõ!!"
Diệp Dung không hiểu ra sao, nàng hiện tại không dùng nhãn pháp, chỉ nhìn thấy Vô Danh đâm vào trong đám người rồi nhìn thấy Khải đuổi theo cái gì đó, lúc này nghe Phương Tuấn dặn dò Trương Dũng thì hỏi:" có chuyện gì vậy Phương thúc."
Phương Tuấn trầm giọng nói:" có cường giả Quỷ tông chà trộn vào trong bọn họ."
Diệp Dung thay nét mặt ngưng trọng gật đầu, nàng hướng mắt theo hướng Khải bay đi.
. . .
Trên bầu trời, Khải niệm lực ngưng kết chặn lại đường chạy của đạo bóng mờ, thừa dịp tên kia bị chậm lại một nhíp hắn rút đao cách không một trảm,
"Xoẹt," đao mang mang theo hàn khí đánh thẳng vào bóng mờ, tên kia cảm nhận được nguy hiểm xoay người hai tay hư đỡ,
Đao mang chạm vào một bức tường vô hình bị chậm một nháy mắt tên kia thừa dịp né sang một bên, đao mang mắt đi mục tiêu ầm ầm chém xuống đất.
Khải không lại ra tay, hắn niệm lực ngưng kết phạm vi hai ngàn mét, hắn híp mắt nhìn thân ảnh trước mặt dò hỏi:" ngươi là Quỷ Tông?"
Hư ảnh đối diện là một nam tử, c·hết rất trẻ nên thành quỷ cũng rất trẻ, hắn nhìn chằm hắn lên tiếng:" ngươi dám phá hư chuyện tốt của Quỷ Tông bọn ta, ngươi tốt nhất cho ta dập đầu nói xin lỗi nếu không Lan quốc không có chỗ cho ngươi dùng thân
Khải hài hước nhìn đối phương sâu kín hỏi:"dựa vào mới hơn một ngàn năm đạo hạnh dám uy h·iếp ta? Ai cho ngươi can đảm?"
"Hừ, ngươi có giỏi thì g·iết ta thử xem, trên người ta có ấn kí, chỉ cần ta c·hết thì nó sẽ bám vào linh hồn ngươi, cường giả Quỷ tông sớm muộn cũng sẽ theo dấu bắt được ngươi."
Khải xua xua tay:" thôi được rồi, ngưng ngang đi," nói hắn quơ quơ đao trong tay rồi hỏi:" ngươi biết đây là gì không?"
Hư ảnh đồng tử co rụt lại:"Hắc Sát Đao? Ngươi ngươi dám g·iết chấp sự của Quỷ tông bọn ta ngươi ngươi ngươi..."
Khải thở dài một cái, đây là thông minh cở nào mới có thể phân tích ra được như vậy? Hắn khó hiểu hỏi đối phương:" tại sao ngươi lại nghĩ là ta đoạt mà không phải là nó vốn dĩ thuộc về ta?"
"Vốn dĩ thuộc ngươi? Nói như vậy ngươi thật sự là chấp sự đại nhân?" Hư ảnh nghi ngờ hỏi.
"Ta thật phục cái tên nào lại phái một tên đầu óc không mấy thông minh như ngươi đi nằm vùng." Khải bất đắc dĩ nói.
"Nè, ngươi có thể coi thường ta yếu ớt nhưng không được khinh thường sự thông minh của ta." Thân ảnh lớn tiếng phản bác xong lại bỗng nhiên nhớ ra gì đó hắn giọng nói mêm xuống:"cho dù là chấp..chấp sự cũng không được."
Khải không so đo với tên ngu ngốc này, hắn thu hồi kết giới hỏi:"Ngoại trừ ngươi ra còn có ai đang nội ứng ở bên cạnh Phương Tuấn?"
Hư ảnh gãi gãi đầu:" ta cũng không biết, ta cũng không phải là muốn đi làm nội ứng, ta chỉ là bị hung linh t·ruy s·át bất đắc dĩ chui vào thân thể tên kia trốn, ai mà biết lại gặp được dư nghiệt hoàng tộc, vốn định g·iết nàng lập công thì bị ngươi...à không, thì bị ngài phát hiện."
"Ừm, ta đã biết, vậy ra không phải là bên trên hạ lệnh cho ngươi đúng không?"
"Đúng vậy, bên trên chỉ thị cho ta đi đến phủ Hoà Thân truyền tin ai mà biết giữa đường gặp phải hung linh."
"Tên hung linh đó là từ trong thành đuổi theo ngươi."
Hư ảnh kia lơ mơ hỏi:" ta có nói vậy sao? Mà hình như là vậy đó."
Khải hiện tại có xúc động muốn đập c·hết cái tên này, nhưng nghĩ nghĩ lại thôi, hắn phất phất tay:" được rồi ngươi đi đi, à đúng, ta là chấp sự mới gia nhập Quỷ tông nên chưa biết đến tông môn thế nào, ba ngày sau ngươi đến đây đợi ta, ta đi với ngươi về tông môn một chuyến."
Hư ảnh gật gật đầu:" được rồi, vậy ba ngày sau ta đến đây đợi ngài."
Khải nhẹ gật đầu lại không nói thêm gì nữa, hắn vụt một cái biến mất,
Nhìn bóng lưng hắn đi hư ảnh kia gãi đầu một cái:"vậy bây giờ ta nên trở về phục mệnh hay là nên đợi chấp pháp đại nhân cùng trở về."
. . .
Khải vừa mới trở về thì Phương Tuấn lập tức hỏi:" sao rồi Trần đạo hữu, có đuổi kịp tên kia hay không?"
Khải liếc Diệp Dung một cái rồi lắc đầu:"không kịp, hắn chạy rất nhanh." Nói rồi hắn quăng đao cho Diệp Dung:"giúp ta xách."
Phương Tuấn sửng sốt một chút, hắn mấp máy miệng nhìn Khải một chút nhìn Diệp Dung một chút cuối cùng là không có nói gì.
Đúng lúc này Trương Dũng đi tới:" báo cáo tướng quân, ta đã tra xét kĩ trên người họ, không có ai có dấu hiệu bị đoạt xá."
Phương Tuấn gật đầu:" đã biết." Hắn đi qua nói với Diệp Dung:" là mạc tướng sơ xuất, xin công chúa trách phạt."
Diệp Dung xua xua tay:" không sao không sao, ta cũng không có việc gì."
Bên kia Bạch Mẫu Đơn sau khi phát hiện có nhiều người đến gần thì nhanh chóng ôm lấy Cẩu Cẩu vào ngực vẫn nấp phía sau góc cây không dám lộ diện, lúc trước nàng có thể ở trước mặt mấy tên Thiết Lang vệ lớn lối là ỷ vào gia gia làm chỗ dựa, hiện tại lại không giống,
Nàng chốn ở nơi hẻo lánh lộ ra cái đầu chớp chớp mắt nhìn xem bên này, nếu tình huống có gì không ổn nàng sẽ lập tức chạy,
Bỗng nhiên cảm thấy lỗ tai đau xót, nàng "ui chao" một tiếng tránh thoát quỷ trảo của Khải căm tức hỏi:" ngươi làm nhéo tai ta?"
Khải không trả lời mà hỏi ngược lại:" ngươi tại sao lại trốn xa như vậy?"
Nghe nói vậy Bạch Mẫu Đơn mới kịp phản ứng, nàng lại vội vàng ẩn nấp sau thân cây nhỏ giọng nói:" ta cảm thấy đám người kia rất nguy hiểm."
Khải nhìn ra đám người Phương Tuấn rồi gõ đầu Bạch Mẫu Đơn một cái nói:" ngươi đúng là không có nghĩa khí, lỡ đám người kia thật sự là người xấu muốn hại ta với Diệp Dung thì sao?"
Bạch Mẫu Đơn một mặt vô tội trả lời:" ngươi lợi hại hơn ta nhiều như vậy mà bọn hắn có thể làm hại ngươi thì ta ra chẳng phải nạp mạng sao."
Khải nghe lời này thì không phản bác được, hắn gõ đầu nàng một cái nói:"ngươi có thể đi ra rồi, bọn họ là người quen của Diệp Dung, sẽ không làm hại chúng ta."
Bạch Mẫu Đơn chớp chớp mắt:" thật?"
"Thật."
Lúc này nàng mới buông Cẩu Cẩu trong tay xuống đất, Cẩu Cẩu một mặt im lặng nhìn xem chủ nhân hí ha hí hửng chạy ra ôm lấy cánh tay Diệp Dung cũng bất đắc dĩ chạy theo.
Lúc này Khải nghe được giọng Diệp Dung hô:" tiên bối, chúng ta đi thôi, đến chỗ Phương thúc."
"Ừm," Khải đáp một tiếng rồi phiêu nhiên đi ra.