Chương 29: Trừng Phạt
Từ phía sau tản đá một người nam nhân trung niên đi ra,
Lưng hùm, vai gấu, một vòng râu quai nón che gần nữa khuôn mặt, hắn hướng Khải chắp tay:" vãn bối Trương Dũng, thay mặt các huynh đệ đa tạ tiền bối ân cứu mạng," nói nói, hắn nhìn về mấy cái xác c·hết, có đã bị đá rơi không còn nguyên vẹn, giọng hơi khàn:" cũng thay các huynh đệ đ·ã c·hết của ta báo thù."
Khải liếc mắt Trương Dũng hỏi:" ngươi bao nhiêu tuổi?"
Trương Dũng sửng sờ một chút, không hiểu vì sao bỗng nhiên lại hỏi hắn tuổi tác nhưng vẫn là thành thật trả lời:" vãn bối năm nay bốn mươi bốn."
Cha ta cũng mới bằng tuổi ngươi đây này, trong lòng nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn lạnh nhạt phất phất tay:" ta ra tay không phải vì các ngươi, không cần cảm tạ."
"Ta hiểu," Trương Dũng kiên quyết nói:" nhưng dù tiền bối là vì lý do gì nhưng tiền bối đã cứu được ta và các huynh đệ đó là sự thật."
Không quan trọng, hắn tùy tiện gật đầu:"ừm," chợt hắn lên tiếng hỏi:" à đúng, ngươi đối với Hoành Long Sơn Mạch hiểu rõ không?"
Thấy cơ hội báo ân Trương Dũng liên tục gật đầu:" ta biết, ta đã sống ở đây gần hai năm, đường lớn ngõ nhỏ gì cũng biết."
"Vậy ngươi biết có con đường nào có thể thông qua đến rừng Lâm Nguyên không?"
Lần này Trương Dũng hơi do dự, thấy hắn vẻ mặt này Khải chủ động giải thích:" ta có mấy vị bằng hữu bị kẹt ở bên kia không qua được nên mới qua đây tìm người hỏi một chút, nếu ngươi thấy khó thì thôi vậy." Dứt lời hắn định xoay người đi thì nghe Trương Dũng gọi lại, Khải quay đầu nhìn đối phương:" thế nào?"
"Là thế này tiền bối, ta có biết một con đường, nhưng việc này có thể can hệ trọng đại ta không thể tùy tiện quyết định được, ngài có thể chờ ta quay về bẩm báo một chút không?"
Khải đầy đầu nghi hoặc, không phải chỉ là một con đường sao? Tùy tiện nói một cái là được ở đó cần bẩm báo, nhưng hắn vẫn là gật đầu:"mất bao lâu?"
"Không lâu không lâu, tiền bối ngài đợi ta một lát ta sẽ trở về ngày."
"Ừm,"
Thấy Khải gật đầu Trương Dũng chắp tay một cái rồi vội vàng phi tốc đi.
Nhìn thấy tốc độ đối phương Khải cũng giật mình, với Trương Dũng tốc độ này nếu từ đầu chạy thì hung linh không thể nào đuổi kịp, nhưng hắn lưu lại cùng với huynh đệ đồng sinh cộng tử, có chút đần nhưng lại là một người trọng nghĩa.
. . .
Không đợi bao lâu thì Trương Dũng quay lại, phía sau lưng hắn còn dẫn theo một người,
Hai ngươi cách Khải vài mét thì dừng lại, hắn chỉ tay nói với người bên cạnh:" tướng...đại ca, đây là vị tiền bối ta đã nói với ngài."
Sau lưng hắn là một nam tử trung niên, hắn nét mặt uy nghiêm, thân hình cường tráng, trên thân lại tản mát ra nhàn nhạt sát khí, mà lại tu vi không thấp, ít nhất cũng là linh đài cảnh, còn cụ thể thì Khải nhìn không ra, chỉ biết hắn không có nắm chắc đánh bại đối phương khi không có Vô Danh kiếm.
Nam tử trung niên hơi hơi chắp tay:" tại hạ Phương Tuấn, ta đã nghe Trương Dũng nói qua, đa tạ các hạ trong lúc nguy nan đã ra tay tương trợ."
Khải khoát khoát tay:" không khách khí."
"Nghe nói các hạ có bằng hữu bị kẹt ở bên kia Hoành Long Sơn?" Phương Tuấn thăm dò hỏi.
Khải gật gật đầu:" đúng vậy, bọn ta từ phía bắc tới đây, vốn định tới Nam Châu nhưng tới đây thì không có cách nào vượt qua Hoành Long Sơn."
Phương Tuấn khẽ gật đầu, hắn trầm ngâm một chút rồi hỏi:" mặc dù các hạ đối với các huynh đệ chúng ta có ơn nhưng con đường này là một bí mật đối với chúng ta thật sự mà nói rất quan trọng,
Ta có cách này, nếu như đạo hữu tin tưởng ta có thể đích thân mang người qua bên kia đón bằng hữu của các hạ qua bên này, các hạ thấy thế nào?"
Khải yên lặng trong chốc lát rồi hỏi:" chỉ có một con đường duy nhất?"
Phương Tuấn gật gật đầu:" chỉ có một con đường duy nhất."
"Làm sao để ta có thể tin tưởng ngươi?"
Phương Tuấn không trả lời, hắn ba ngón chỉ thiên, giọng hùng hồn nói:" ta Phương Tuấn hướng thiên đạo phát thề, sẽ đem bằng hữu của các hạ giao cho các hạ nguyên vẹn không chút tổn hại, nếu như bằng hữu của các hạ có nữa phần tổn hại thì Phương Tuấn ta sẽ bị trời giáng ngũ lôi, c·hết không yên lành."
Phương tức vừa dứt lời thì một tia sáng nhỏ từ trong mi tâm phóng lên tận trời, "ầm, ầm" hai tia chớp loé lên rồi biến mất.
Thế giới này không phải như thế giới trước kia của hắn, lời thề ở đây là không thể tùy tiện phát, nhất là cường giả linh đài cảnh trở lên, thần hồn lúc này đã tương thông với thiên địa, quan trọng hơn là thế giới này thiên đạo tồn tại cảm cực kì cao.
Khải suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:" được, họ đang ở ngang đây, ta qua bên kia trước chờ các ngươi."
Phương Tuấn gật gật đầu:" được."
. . .
Hắn từ trong vách đá xuất hiện, hắn từ xa nhìn lại thì thấy Diệp Dung đang ngồi tĩnh toạ, nàng đây là dùng chân khí chải vuốt kinh mạch chứ kết giới của hắn tạo ra linh khí tránh xa còn không kịp chứ hấp thu nỗi gì,
Vô Danh kiếm đúng vai trò của một thủ vệ, nói bậy vòng quanh kết giới phát ra tiếng ong ong không rừng.
Bạch Mẫu Đơn hay tay nâng quay hàm hàm, nàng đang nhỏ giọng càm ràm gì đó với Cẩu Cẩu, đáng thương con chó, nó mặt sinh không thể luyến lắng nghe, thỉnh thoảng phối hợp gật gật đầu làm vui lòng chủ nhân,
Khải nhìn không khỏi tặc lưỡi:" đây chính là liếm chỗ trống tiểu thuyết TQ hay nói tới đây mà."
Hắn ý niệm trấn an Vô Danh kiếm ra hiệu nó không nên biểu hiện bất thường rồi thu liễm khí tức, hắn lặng im không một tiếng động xuất hiện phía sau lưng Bạch Mẫu Đơn,
"Cẩu Cẩu, ngươi nói xem tên sắc quỷ đó sao đến giờ vẫn chưa trở về?"
"Có phải hay không hắn tìm thấy một con quỷ giống cái nào rồi quên mất chúng ta."
"Hừ, đúng là tên sắc quỷ khốn kiếp, dám để bản đại yêu ngồi đây phơi nắng còn hắn thì đi vui chơi hương lạc."
"Cẩu Cẩu, ngươi nói xem chúng ta nên thế nào trừng phạt hắn."
Cẩu Cẩu "ưa ưa," hai tiếng bỗng nhiên phát hiện thứ gì mắt cho trợn to không ngừng ra hiệu Bạch Mẫu Đơn,
Nàng tuy là đang nói chuyện với Cẩu Cẩu nhưng trên cơ bản là không có thèm để ý đến nó, vẫn hăng say lẩm bẩm lấy:"Hừ, tên sắc quỷ đó không phải háo sắc sao, bản đại yêu sẽ thoát hết quần áo đứng trước mặt hắn nhưng hắn chỉ có thể nhìn được sờ không được, hắc hắc, tức c·hết hắn."
Khải cạn lời, trừng phạt kiểu này đúng chỉ có không có đầu óc như Bạch Mẫu Đơn có thể nghĩ ra,
Lại nghe Bạch Mẫu Đơn nói tiếp:" không không, một mình ta chưa đủ, ta sẽ rủ Diệp Dung cùng một chỗ, cho hắn tức gấp đôi." Nói nói nàng lặng lẽ nhìn Diệp Dung một chút rồi cúi đầu nhìn bản thân một chút:" là gấp ba."
"Cốc~" Khải không nhịn nổi cốc đầu nàng một cái nói:" không hiểu nổi đầu óc ngươi suốt ngày nghĩ đến cái gì?"
"A," Bạch Mẫu Đơn nhận lấy kinh hoảng, nàng lui về phía sau, trốn sau lưng Cẩu Cẩu lắp bắp hỏi:" ngươi..ngươi về từ lúc nào?"
"Từ lúc ngươi nghĩ làm sao trừng phạt ta."
Hiếm thấy Bạch Mẫu Đơn thế mà đỏ mặt, nàng lớn tiếng chất vấn hắn:" ngươi.. ngươi thế mà không biết xấu hổ nghe lén."
Khải tiện hề hề cười hắc hắc:" nếu không nghe lén thì làm sao biết được ngươi sẽ dùng phương pháp đáng sợ như vậy trừng phạt ta,
Đến đến đến, ta đã không kịp chờ đợi rồi, mau tới chừng phạt ta."
Bạch Mẫu Đơn xấu hổ đỏ mặt nói:"cái gì trừng phạt? Ngươi nói cái gì bản đại yêu không hiểu."
"Chính là..."
"Ngươi im miệng."
"..."
Diệp Dung mở mắt ra, nhìn hai một người một yêu nhao nhao thì khoé miệng cũng lộ ra nụ cười yếu ớt,
Nhưng lúc này từ xa xuất hiện một đoàn người, Diệp Dung đứng người lên lại nhìn thấy Khải vẫn bình tĩnh nhìn lấy đoàn người nàng mới thả tâm xuống,
Đối phương càng đến càng gần,
Phương Tuấn sau khi dẫn người đến bên ngoài kết giới, nhìn thấy Khải hắn nhẹ gật đầu trào đổi vài câu, đến khi nhìn thấy Diệp Dung sau lưng Khải thì hắn trợn to mắt, run giọng nói:"Công..công chúa điện hạ, là ngài sao?
PS: dùng từ không tốt lắm, các vị đạo hữu thấy chổ nào không hợp lý cứ việc nói, ta sẽ nghiêm túc sửa tiếp thu.