Chương 24: Phản Rồi Phản Rồi
Bạch Mẫu Đơn một tay che cái mũi, một tay chỉ vào Khải mắng:" phản rồi phản rồi, ngươi dám nhéo mũi bản đại yêu, Cẩu Cẩu cắn hắn."
Cẩu Cẩu chỉ ngoẹo đầu xem một chút rồi lại rụt đầu trở về, chủ nhân a chủ nhân, cái tốt cái đẹp không thấy ngài gọi, đến khi bị con quỷ đó khi dễ ngài mới nhớ đến ta,
Cẩu Cẩu vẫn còn nhớ kĩ nó ánh mắt đáng thương nhìn chủ nhân gặm chân gà, nhưng Bạch Mẫu Đơn không để ý tới nó, nàng chỉ lo gặm của nàng, còn xương mới quẳng cho nó ăn.
Khải cười lạnh nói với nàng:" ta là đang giúp tập thói quen đề cao cảnh giác một chút, chúng ta bây giờ đang ở địa bàn của gia gia ngươi nên không có gì đáng lo, nhưng sau này ra bên ngoài với cái nết ngủ của ngươi thì bị người ta ngắt sạch cánh hoa lấy đi nấu trà lúc nào cũng không hay."
Đừng nói, Bạch Mẫu Đơn đúng là sợ cái này, nàng một đoá khả ái mỹ lệ hoa mẫu đơn nếu như không có cánh hoa sẽ như thế nào? nghĩ nghĩ nàng lại không dám nghĩ,
Vuốt vuốt cái mũi nàng trừng to mắt hỏi:" thật, bên ngoài nguy hiểm như vậy?"
Khải nghiêm mặt gật đầu:" đúng vậy, bên ngoài có mấy người không có lương tâm chuyên môn bắt lấy những loại thực vật có tu vi như ngươi đem về ngâm rượu, nấu trà, làm thuốc."
. . .
Cách không biết mấy cái thế giới, Chu Văn đang ngồi thái mấy kì lạ rễ cây bỏ cẩn thận bỏ vào bình rượu cạnh bên, hắn một bên thao tác một bên nói với Tử Linh Nhi:" Mộc Tiên Vương càng ngày càng keo kiệt, ta và hắn giáo tình bấy lâu nay mà chỉ xin hắn chút rễ về ngâm rượu hắn lại kì kèo, nếu không phải ta tranh thủ hắn không chú ý bứt mấy cọng râu thì chuyến này đi không."
Tử Linh Nhi che miệng cười, nàng lườm Chu Văn một cái nói:" chàng còn không biết xấu hổ nói, người ta Mộc chi linh tu hành mấy ngàn năm mới dài ra được điểm ấy rễ, chàng cứ cách vài chục năm lại tìm người ta lấy rễ, cũng may mộc tiền bối không đánh lại chàng nếu không đã sớm đánh tới đây."
Chu Văn khinh thường hừ một tiếng:"dù gì cũng giao tình cả vạn năm nay ta chỉ xin ít râu ria rễ thừa cũng không có ảnh hưởng gì tới bản nguyên, vả lại rượu ta ngâm ở đây cũng đem cho hắn uống, mà mỗi lần uống hắn lại uống còn nhiều hơn cả ta, ấy vậy mà mỗi lần bảo hắn cống hiến ra chút rễ lại mắng ta không thương tiếc,
Đây điển hình là không làm mà đòi có ăn." Vừa nói trên tay trên tay hắn cũng không có dừng, vừa lắc lư thân thể vừa cắt rễ cây, bỗng nhiên Chu Văn niễng đầu sang một bên đánh một cái hắc hơi, hắn xoa xoa cái mũi lẩm bẩm:" hừ, còn dám mắng ta, rượu lần này ta cất uống một mình.
. . .
Bạch Mẫu Đơn lúc này xẹp xẹp miệng ủy khuất nói:" nhưng không phải ngươi sẽ bảo vệ ta sao, ngươi là hộ vệ của ta mà."
Khải gõ đầu nàng một cái nghiêm mặt nói:" không phải lúc nào ta cũng có thể ở bên cạnh ngươi, ta còn cần phải tu luyện, giống như mấy ngày nay vậy, lúc đó ngươi cũng phải có biện pháp bảo vệ mình trong thời gian ta về tới."
"Ô ô, bên ngoài nguy hiểm như vậy ta không đi, ta muốn ở lại với gia gia, gia gia sẽ bảo vệ tốt ta."
Diệp Dung đã kết thúc tu luyện từ nãy giờ, thấy hắn đem Bạch Mẫu Đơn hù sợ nhìn không được nói:" Ngài cũng đừng có hù doạ nàng, dù sao nàng cũng là đại yêu hoá hình, tu vi chí ít đã một ngàn năm cũng phải có một chút thủ đoạn phòng thân chứ, có đúng không Bạch cô nương?" Câu cuối là nói với Bạch Mẫu Đơn.
Bạch Mẫu Đơn chớp chớp mắt nói:" nhưng là ta không biết đánh nhau nha, ta chỉ âm hiểu trị liệu mà thôi."
Diệp Dung cạn lời rồi, yên lặng một lúc lâu nàng mới nói:" thôi được rồi, những lúc tiền bối không có bên cạnh ta sẽ bảo vệ cô nương."
"Thật sao?" Bạch Mẫu Đơn chạy chậm qua Diệp Dung ôm lấy nàng:" ngươi là người tốt, không giống như ai kia suốt ngày chỉ biết khi dễ ta." Nói nàng trợn mắt Khải.
Khải xoè tay:"Nhìn ta làm gì? Ta cũng đâu phải là người." Nói xong hắn nhìn kĩ lấy Diệp Dung một chút rồi hỏi:" đã bốn mạch rồi sao?"
Diệp Dung gật gật đầu:" đúng vậy," nói nói nàng lại cảm thấy nghi hoặc hỏi:" tiền bối, lúc ta còn ở Thái Nguyên tông nhìn thấy các đồng môn tu luyện cứ mỗi một cái tiểu cánh giới lại phải cũng cố vài ngày, nếu không tu vi sẽ không vững chắc,
Mà ta cảm giác bản thân ta không có vấn đề này, chỉ cần ta có đầy đủ linh khí là có thể đã thông một mạch, mà lại không có chút nào cảm thấy tu vi của ta là không vững chắc."
"Ai biết được, ta trước kia còn sống cũng không có tu luyện qua, làm sao biết vấn đề của nhân loại các ngươi."
"Ồ," tuy không đạt được câu trả lời nhưng Diệp Dung không có chút nào thất vọng, nàng vốn chỉ hỏi lấy chứ nàng biết tu vi của mình có thể tiến bộ thần tốc như vậy là do tiền bối âm thầm giúp đỡ, còn tiền bối làm thế nào thì nàng không biết.
Khải không để ý tới hai nàng, hắn bắt đầu nhóm lửa chuẩn bị nướng heo, vì sao lại nướng? Vì đơn giản lại không cần nhiều công cụ, hiện tại cũng không có nồi, niêu, xoong, chảo để làm những món khác,
Thấy Khải hầu như đã chuẩn bị đầy đủ không còn có gì có thể giúp đỡ, Diệp Dung rỉ tai nói nhỏ với Bạch Mẫu Đơn gì đó, hai nàng nắm tay nhau rồi gọi thêm Cẩu Cẩu cùng đi.
Khải bĩu môi, với tu vi của hắn hiện tại cho dù không tận lực nghe lén vẫn có thể nghe thấy hai nàng nói gì, không phải chỉ là đi tắm sao? Có cần phải nhỏ giọng thì thầm như vậy không? Làm như ta biết được là sẽ đi nhìn lén các ngươi vậy, mình là người như vậy sao? À quên mình hiện tại không phải là người.
Heo không giống gà, nếu như gà chỉ cần nướng lửa than không tới một tiếng thì chín, heo thì lại khác, nó hình thể to hơn, nướng cũng kì công hơn,
Niệm lực của hắn giữ lấy con heo không ngừng xoay trên đống lửa than, một lúc lại phải tạo gió, một lúc thì phải thêm củi, mãi hơn hai tiếng đồng hồ mới chín,
Tùy tiện chặt ngang một thân cây, phủ lên trên vài cành lá rồi đặt con heo đã được nướng chín lên, Khải ngó ngó phương hướng dòng suối nghĩ thầm:" lâu như vậy?"
Nghĩ nghĩ hắn cũng hơi lo, mặc dù ở đây là địa bàn của thụ yêu, đối phương lại có tu vi có thể nói là nhân gian vô địch nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một cái cây, ai biết phản ứng có trì độn hay không,
Tự biên cho mình một lý do Khải bắt đầu men theo đường đến dòng suối tìm tòi, cách dòng suối chỉ còn chừng mười mét thì gặp được Cẩu Cẩu, nó ngồi xổm liếm láp lấy móng vuốt, gặp Khải xuất hiện nó dùng hết khí lực:"Gâu, Gâu,.."
Khải trừng mắt nó:" câm miệng, nếu không ta nướng ngươi."
Cẩu Cẩu rụt lấy đầu, ngao ngao mấy tiếng giống như lên án hành vi của hắn,
Khải không thèm để ý đến nó, hắn nghênh ngang đến bên cạnh dòng suối, nhưng đảo mắt qua một vòng không thấy ai, vừa định triều hồi Vô Danh kiếm thì phía sau tảng đá bên kia dòng suối Diệp Dung nhô ra đầu nháy nháy mắt hỏi:" là tiền bối sao? Ngài đến đây làm gì?"
Khải ho khan mấy tiếng nói:" thịt đã chín rồi, ta thấy các ngươi chưa về sợ các ngươi gặp nguy hiểm nên đến xem,
"Ồ," Diệp Dung "ồ" một tiếng rồi nói:" bọn ta không có gặp nguy hiểm."
Khải gật gật đầu:" đã biết, các ngươi nhanh mặc quần áo vào, để lâu thịt nguội ăn không ngon."
"Được, bọn ta mặc xong quần áo sẽ về ngay."
"Ừm, các ngươi nhanh lên ta chờ" nói chờ hắn thật đúng là chờ, đứng im trên bờ sông không nhúc nhích thậm trí góc nhìn cũng không có đổi.
Thấy hắn không có ý định đi Diệp Dung một mặt vô tội hỏi:" tiền bối, chẳng lẻ ngài định đứng đây nhìn bọn ta thấy quần áo sao?"
"Khụ khụ, ta quên, vậy các ngươi nhanh chút, ta đi trước."