Chương 23: Ngươi Làm Chó Không Sai
Còn kém một chút, hắn cảm giác còn một chút nữa là tu vi đã đạt đến hai ngàn, liếc mắt nhìn, mấy oan hồn vừa nãy Khương U Vương bắt được lại đang loạn cào cào đánh lên,
Không để lãng phí, bàn tay hắn vung lên niệm lực kéo lấy những oan hồn kia về phía, cường đại niệm lực bắt đầu dùng sức ép, những oan hồn kia liều mạng giãy dụa nhưng không có tác dụng gì,
Qua mấy hơi thở linh hồn bọn chúng từng chút từng chút hoá thành từng điểm tình Quảng đứng nhập vào cơ thể Khải, khi những linh hồn kia hoàn toàn biến mất cũng là lúc mây đen kéo đến,
Lấy hắn làm trung tâm, từ bốn phương tám hướng mây đen dần dần kéo đến, cuồng phong vù vù thổi, lôi điện ẩn hiện phía sau đám mây,
Uy áp cường đại đến từ thiên kiếp làm cho chim thú nằm rạp trên đất không ngừng run rẩy, Khải vốn muốn lấy quyển sách ra chặn lại lôi kiếp nhưng hắn hiện tại không chắc chắn Khương U Vương đã thật đi hay chưa, có thể ngăn cản thiên kiếp là quỷ cũng điên cuồng,
Để gia tăng thêm uy lực thiên kiếp trời bắt đầu đổ mưa, mưa từ trên thân thể hắn xuyên qua cộp cộp va vào lá cây, lôi điện dần dần tích súc về trung tâm,
"Xoẹt~" sau một lúc tích tụ, một luồng lôi điện tô như cánh tay đánh xuống hướng về phía Khải, hắn không lựa chọn đón đỡ, thân ảnh chợt loé tránh đi lôi kiếp,
"Ầm, ầm"
Thân cây hắn vừa đứng bị sét đánh nổ tung, một kích không trúng lôi vân lại một lần nữa tụ lực, lần này là ba cột lôi,
Khải nheo mắt, Vô Danh bị hắn triều hồi đến bên cạnh,
"Xoẹt~xoẹt~"
Lại hai tia sét đánh xuống, hắn lại một lần nữa từng người né tránh, hai tia sét ở giữa không trung lại v·a c·hạm vào nhau, từ hai tia sét ban đầu bị phân ra làm nhiều tia sét nhỏ lao xuống hắn với tốc độ cực nhanh,
Né không hết lần này hắn lựa chọn đón đỡ, Vô Danh cấp tốc xoay tròn trên đỉnh đầu hắn, lấy nó làm trung tâm một vùng niệm lực bao phủ chắn lại những tia sét,
Không chờ dư ba đợt lôi kiếp thứ hai tán đi thì đợt thứ ba đã đến, ba tia lôi điện không biết từ lúc nào tích tụ ầm ầm đánh xuống,
Vô Danh kiếm bị chấn thấp xuống một đoạn, linh hồn của Khải cũng đi theo bị chấn đến run rẩy,
Đợt thứ tư, đợt thứ năm kết giới dần dần bị thu hẹp mà linh hồn của Khải run rẩy càng lợi hại hơn,
Đợt thứ năm, đợt thứ sáu kết giới chấn vỡ, Khải niệm lực lần nữa kích ra nhưng lần này niệm lực vừa phủ đã bị thiên lôi đánh nát, niệm lực cấp tốc báo phủ bàn tay, Vô Danh kiếm rơi vào trong bàn tay hắn,
Một tay nắm lấy chuôi kiếm một tay khác chặn lấy lưỡi kiếm, thiên lôi không chút lưu tình đánh vào thân kiếm, dư ba điện quang xẹt thẳng vào linh hồn hắn,
"Aaaa" Khải thét lên đau đớn, thiên lôi là khắc tinh của linh hồn, mà hắn hiện tại một trăm phần trăm là hồn thể, không có nhục thân gánh chịu một phần linh hồn hắn gần như muốn nổ tung,
Đợt thứ bảy, đợt thứ tám thời gian tích xúc kéo dài ra, nhưng lôi điện hầu như chặn lại hắn tất cả lối thoát, thiên lôi trực chờ đánh xuống, hắn không kịp nghĩ nhiều vội vàng lập ra kết giới luyện hồn,
Quả nhiên có tác dụng, lít nha lít nhích lôi điện đánh vào vách kết giới đều bị phản lại đánh vụn cả một khu vực rừng,
Mặc dù tránh thoát lôi kiếp nhưng kết giới luyện hồn là kết giới luyện hồn, bất kì linh hồn thể nào trong phạm vi sẽ bị luyện hoá,
Từng đạo lực lượng vô hình đánh vào linh hồn hắn, Khải tụ lại niệm lực bao phủ lại bản thân, lại dùng một phần niệm lực ép ra lôi điện đang điên cuồng cắn xé linh hồn hắn,
Sau khi lôi điện bị ép ra bên ngoài hoàn toàn hắn mới tập trung toàn bộ niệm lực chống lại sức mạnh của kết giới,
Một đợt lôi kiếp cuối cùng đánh xuống, mây đen cũng dần dần tán đi, Khải vung tay thu hồi kết giới,
Đón lấy linh hồn một lần nữa thăng hoa, vốn đang run rẩy linh hồn dần dần trầm tĩnh lại, màu vàng nhạt linh hồn cũng chuyển dần dần sang cam sắc,
Niệm lực từ vô hình chuyển sang hữu hình, từng luồng từng luồng sóng niệm lực chạy dọc theo linh hồn hắn,
Khải nâng đôi bàn tay, một phần niệm lực tụ lại thành một quả cầu lơ lửng trước mắt, ý niệm khẽ động quả cầu dần dần vặn vẹo từ từ hoá thành hình dạng của một thân cây, lần nữa khẽ động niệm lực lại hoá thành một thanh kiếm, lại từ một thành kiếm phân ra làm nhiều thành kiếm, hình dạng giống Vô Danh kiếm y như đúc chỉ khác ở chỗ không phải là thực thể,
Nhìn trước mắt một loạt kiếm ảnh hắn lưng lay đầu:" thật cứ y như chơi game, mỗi lần chạm một mốc lại mở khoá một kĩ năng mới." Dứt lời bàn tay hắn nắm lại, loạt kiếm ảnh trước mắt dung hợp lại làm một, lại từ trong thân ảnh hắn tuông ra một loạt niệm lực hoá thành một bàn tay khổng lồ,
Hắn nắm tay vung lên nắm đấm, bàn tay từ niệm lực khổng lồ nện vào trong mặt đất, "đùng" đất đá văng tứ tung, mà trung tâm vụ quả chạm xuất hiện một cái hố to, mà nắm đấm khổng lồ sau khi v·a c·hạm cũng theo đó tan biến, linh hồn Khải cũng nhạt lại một ít.
Khải thu hồi nắm đấm, thì thào tự nói:"mặc dù hơi tiêu hao một chút nhưng mà vẫn được, ít ra lần sau thiên kiếp tới không cần chỉ rụt đầu trốn."
Một phen thực nghiệm thì trời cũng sáng, Khải thả ra ý niệm tìm kiếm chúng quanh, rất nhiều chim cầm dã thú bị dư ba lôi kiếp đánh trúng, nặng thì c·hết, nhẹ thì t·ê l·iệt nằm trên mặt đất, hắn chọn một con lợn rừng chừng mười ký lớn nhỏ đang chổng bốn cẳng lên trời có giật, niệm lực bao phủ lợn rừng hắn toàn lực phi tốc biến mất.
. . .
Sau khi đến bên dòng suối làm sạch sẽ con lợn hắn trở về, Diệp Dung đang ngồi xếp bằng tĩnh toạ, đoán chừng là nghiệp lực lần trước dùng chưa hết,
Bạch Mẫu Đơn dựa vào thân cây ôm lấy Cẩu Cẩu ngủ say sưa ngon lành, Khải thu liễm toàn bộ khí tức đến trước mặt Bạch Mẫu Đơn nhưng vẫn là bị Cẩu Cẩu phát hiện,
Con chó không biết điều, nằm trong ngực Bạch Mẫu Đơn hướng về Khải nhẹ răng trợn mắt,
"Suỵt~" Khải đưa tay thủ thế im lặng,
Nhưng con chó này hoàn toàn không cho hắn mặt mũi, Khải trợn mắt nó chỉ con lợn rừng đã bị làm sạch sẽ cách đó không xa nói:" thấy con lợn đó không?"
Cẩu Cẩu liếc mắt lại quay đầu nhìn chằm chằm hắn,
Khải cười nhạt nói:" nếu ngươi còn khắp nơi chống đối ta thì bữa ăn kế tiếp nằm ở đó sẽ là ngươi," hắn dừng một chút, nhìn Cẩu Cẩu hơi rụt vào trong ngực Bạch Mẫu Đơn hắn nói tiếp:" không ai bảo vệ nổi ngươi, biết điều một chút ngươi mới có thể cứu lấy bản thân."
Cẩu Cẩu cụp đuôi, gục đầu, hai cái lỗ tai chó cũng đi theo xụ xuống, nó oan ức nhìn chủ nhân mình, thấy nàng vẫn ngủ say xưa ngon lành thì lưng lay đầu yên lặng nhảy qua một bên, bóng lưng hết sức cô đơn.
Không không để ý đến nó, hắn nhẹ véo lấy mũi của Bạch Mẫu Đơn, trong ngủ mê nàng hơi nhíu lại cái mũi, lấy tay tát bàn tay hắn lẩm bẩm:" Cẩu Cẩu không đùa." Lẩm bẩm xong nàng lại nghẹo đầu ngủ tiếp.
"A, ngủ như vậy rồi địch nhân tới thì làm sao?" Nói nói hắn lại véo lấy mũi, lần này hơi dùng lực,
Bạch Mẫu Đơn nhăn lại chân mày, mắt vẫn nhắm nhưng miệng thì quát:" có tin hay ta nướng ngươi hay không?"
Khải đồng tình liếc Cẩu Cẩu một cái, ngươi làm chó là không sai, sai ở chỗ ngươi theo nhầm chủ.