Chương 10: Hình Tượng Cao Nhân Của Ta
Chương 10: Hình Tượng Cao Nhân Của Ta
Giờ phút này tên "cầm thú" trong miệng Diệp Dung đang trôi nổi trên ngọn cây, nàng mắng hắn là nghệ rõ ràng, bản thân cũng có chút ít xấu hổ, vốn đơn thuần muốn giúp đối phương băng bó nhưng cuối cũng vẫn là nhịn không được.
Vốn dĩ chỉ sờ một cái nhưng lần đầu nhập xác có chút không thích ứng dùng lực hơi mạnh bóp một cái, sau sai lầm đó hắn mới thích ứng được với việc sử dụng lực đạo giúp nàng băng bó mới không có sai lầm.
Khải thở dài lắc đầu:" hình tượng cao nhân của ta, mất ráo."
Lại ảo não chốc lát quyển sách lơ lửng trước mặt hắn, Khải nói khẽ:" nhân tộc tu luyện."
Quyển sách roẹt roẹt lật ra,
"Nhân tộc: một trong những sinh linh rất sớm xuất hiện, ban đầu nhân tộc mới xuất hiện còn rất yếu ớt, bị yêu tộc và một vài sinh linh khác nuôi nhốt làm thức ăn, sau này nhân tộc cảm ngộ được thiên địa, hấp thu linh khí mà tu luyện trở thành sinh linh đứng đầu thiên địa.
Nhân tộc có hai phương pháp tu luyện: tu Tiên và tu Võ,
Tu tiên, cảm ngộ thiên địa, cùng thiên địa hoà làm một thể, mượn thiên địa lực lượng cho bản thân sử dụng.
Tu Võ, dẫn khí nhập thể, thông qua tu luyện hấp thu thiên địa nguyên khí thiên địa rèn luyện bản thân."
Phía dưới lý giải của tu Tiên và tu Võ đều kèm theo phương pháp tu luyện và một bộ pháp quyết.
Hắn đọc sơ hai lần thì đều toàn bộ nhớ kĩ, nói tới cũng kì, hắn hiện tại là trạng thái linh hồn, linh hồn rõ ràng không có não nhưng hắn lại cảm thấy trí nhớ của mình sợ với lúc còn sống phải cao hơn mấy chục lần,
Thoáng thắc mắc chứ hắn cũng không có xoắn xuýt cái vấn đề này, dù sao trí nhớ tăng cường trăm lợi không có một hại, hắn phiêu phiêu đi tới cửa hang, tằng hắng một tiếng hỏi:" người xong chưa?"
Bên trong hang động vọng ra tiếng Diệp Dung yếu ớt trả lời:"Vẫn..vẫn chưa," không chờ Khải nổi nóng nàng đã lên tiếng giải thích:" tiền bối, ta..ta không có quần áo, bộ quần áo ta mặc lúc đầu đều nát rồi."
Khải nghe vậy thì cũng có chút xấu hổ, dù sao quần áo của nàng nát cũng có phần của hắn, không có cách, lúc đó hắn biết đi đâu tìm vải cho nàng băng bó.
Hắn ho một tiếng rồi hỏi:" ta đi tìm cho ngươi một bộ quần áo khác."
. . .
Nói thì dễ nhưng làm thì khó, mấy cái thôn làng quanh đây gộp lại còn không tới mười người sống, nhưng mà cơm còn không đủ ăn thì lấy đâu ra quần áo dư dã cho hắn trộm,
Cuối cùng Khải ủ rủ trở về, hắn đứng trước cửa động nói:" ta đã đi mấy cái thôn nhưng không có tìm được quần áo cho ngươi."
Dường như đã biết trước Diệp Dung chỉ nhẹ nhàng "nha" một tiếng rồi nói:" tiền bối đợi một lát, ta sắp xong rồi."
Khải sửng sốt một chút nhưng rất thành thật bên ngoài chờ, sau một lát Diệp Dung lên tiếng:" ta xong rồi, tiên bối ngài vào đi." Hắn lúc này mới tiến vào."
Hắn lúc này nhìn thấy Diệp Dung, mái tóc nàng ước đẫm vắt sang một bên, thân dưới không có gì để nói vì nàng vẫn mặc chiếc quần như lúc ban đầu nhưng thân trên vì áo không còn đủ dài để lộ ra hai cánh tay trắng nõn và một phần bụng,
Đây không phải vấn đề, vấn đề là quần áo vẫn còn ướt đẫm bó sát vào thân thể nàng, trước lồi sau lõm hiện rõ mồn một trước mắt.
Thấy Khải nhìn chằm chằm mình, Diệp Dung đỏ mặt hai tay ôm ngực ngồi xổm xuống, có lẽ động tác quá lớn động đến v·ết t·hương khiến nàng nhắn mặt:" ta..ta đoán ngài không tìm được cho nên mới giặt sạch lại quần áo dùng."
"Ừm," hắn nặng nề "ừm" một tiếng nói:" ngươi ăn mặc như vậy có biết bản thân có bao nhiêu câu dẫn người phạm tội không?"
Diệp Dung ấp úng nói:" nhưng.. tiền bối..ngài..ngài cũng không phải là người." Nói xong nàng ngẩng đầu nhìn Khải, thấy hắn không có quá nhiều dị dạng nàng thở dài.
Diệp Dung không biết lúc này Khải đang yên lặng trong lòng hò hét, tại sao? Tại sao cho hắn đến thế giới này trong trạng thái là một con quỷ, quỷ có làm được cái gì? Nếu được chọn hắn thà rằng làm một con chó, ít ra chó còn liếm láp được chút gì.
Trầm mặc vài giây Khải lên tiếng hỏi:" có khó chịu lắm không?"
"Có..có một chút." Diệp Dung trả lời."
Khải gật đầu, đôi mắt hắn sáng lên, niệm lực lặng yên không một tiếng động tách nước ra khỏi cơ thể nàng, Diệp Dung nâng lên đầu nhìn hắn một chút lại cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Giọt nước liên tục từ quần áo Diệp Dung nhỏ trên mặt đất, mãi đến khi không còn có nước thoát ra trạng thái của Khải mới phục hồi như thường, hắn để lại một câu "đi theo ta," rồi xoay người ra ngoài.
. . .
Bên ngoài hang động, Diệp Dung đang ngồi xếp bằng dưới tàng cây, đôi mắt đẹp nhắm lại, hai bàn tay trắng nõn đặt trên đầu gối,
Khải trôi nổi đối diện nàng, sau khi truyền cho nàng khẩu quyết hắn vẫn nhìn chằm chằm vào trạng thái của nàng, hắn phát hiện trên đỉnh đầu nàng có một vòng xoáy nhỏ liên tục hút thứ gì đó từ bên ngoài vào cơ thể nàng.
Sau một lát Diệp Dung mở mắt ra, trong đôi mất tràn đầy thất vọng và mất mát, nàng hướng Khải nhẹ nhàng lắc đầu:" lại thất bại."
Khải cau mày lại, hắn rõ ràng nhìn thấy trên đỉnh đầu nàng có một vòng xoáy, tùy không biết nó hút thứ gì nhưng hắn đoán đó là linh khí,
Hăn nghĩ mãi mà không rõ rốt cục vấn đề nằm ở đâu, Diệp Dung thấy hắn trầm tư thì buồn bã hỏi:" tiền bối, ta có vô dụng lắm không? Đã thử nhiều lần nhưng ta không có cảm giác trên thân có một tia linh khí, ngài chắc thất vọng về ta lắm."
Khải lắc đầu, hắn ôn nhu ăn ủi:" không có việc gì, ngươi đã làm rất tốt, ta nhìn thấy có linh khí bị hút vào cơ thể ngươi, chắc là chưa đủ nhiều," hắn nhìn một chút sắc trời rồi nói:" ngươi đi nghỉ ngơi đi, mai lại tiếp tục."
Diệp Dung yếu ớt gật đầu, nàng đứng lên đi về hang động, trước khi đi vào nàng vẫn quay đầu nhìn hắn một cái, thấy Khải vẫn cúi đầu trầm tư nàng mím môi, chợt nàng lắc mạnh đầu đi thẳng vào trong.
. . .
"Không nên như vậy chứ, ta nhìn thấy rõ ràng nàng hấp thu rất nhiều linh khí mà, tại sao lại thất bại." Hắn cầm lấy quyển sách lật tới lật lùi vẫn không tìm được lý do, chợt hắn kêu lên:" tiền bối, ta có chuyện muốn hỏi ngài, ngài có thể xuất hiện gặp ta được không?"
Không có phản ứng chút nào, hắn thử nhiều lần nhưng đều không có phản ứng, chợt hắn rống lên:" mẹ kiếp, nếu ngài không ra gặp ta ta sẽ lấy sách của ngài quăng vào hố phân."
. . .
Một góc nào đó của tiên giới, trong một căn nhà gỗ nhỏ, Chu Văn đang ngồi trên một cái bàn gỗ, đối diện hắn là một nữ nhân tầm hai mươi mốt hai mươi hai, nàng xinh đẹp tuyệt trần, thân vận một bộ tử y, bàn tay thon dài vén lên tóc mái lộ ra một đôi mắt tràn đầy lo lắng hỏi:" chàng nói tu la giới xuất hiện ba tên tula đế cấp bậc sao?"
Chu Văn tùy ý gật đầu:" ừm, bất quá bị ta đánh b·ị t·hương."
Tử y nữ tử lộ lắng vẫn không tán đi, năng thận nhẹ:" tula giới một lòng xâm nhập tiên giới mà tiên giới đám người kia..."
Chu Văn đi qua ngồi bên cạnh tử y nữ tử, hắn ôm lấy bả vai nàng nói khẽ:" Linh Lung, nàng không cần lo lắng, đế cảnh tạm thời không xâm lấn được tiên giới, rồi bọn chúng sẽ phái một ít cương giả quá đây, đến lúc đó đám người kia sẽ tỉnh ngộ."
Linh Lung nhẹ gật đầu:" chỉ mong là vậy."
Cả hai đang tận hưởng những giây phút yên tĩnh thì Chu Văn chợt nhíu mày, hắn quay sang nói với Linh Lung:" ta đi một lát sẽ trở lại."
Linh Lung mềm giọng "ừm" một tiếng cũng không có hỏi hắn đi đâu.
Chu Văn không nói gì thêm, từ trong thân thể hắn tách ra một hư ảnh, hư ảnh vạch hư không một cái rồi chui vào.