Quỷ Môn Độc Thánh

Chương 47: 47: Chấn Động




Kỳ quái thì kỳ quái, Vương Đông Lâm vội vàng nghiêm nghị nói với Tưởng Văn Đức.

“Tưởng Văn Đức, có chuyện này sao?”

“Xin lỗi viện trưởng, đều là tôi suy nghĩ không thông suốt mới làm ra loại chuyện bêu xấu cô Phùng và cậu Diệp này”.

Lúc này Tưởng Văn Đức không dám ngụy biện gì cả, vội vàng thừa nhận.

Bây giờ, thậm chí ông ta hy vọng viện trưởng mau xử lý mình đi, để ông ta rời khỏi nơi này, không thì nếu ông ta rơi vào trong tay Sở Vân Phi, hậu quả e rằng càng thê thảm.

Sau khi Tưởng Văn Đức thừa nhận chuyện này, một đám người đang đứng nhìn ở cửa đều xấu hổ.

Bọn họ đã hiểu rồi, chính bọn họ bị người ta lợi dụng.

“Đồ khốn!”

Sau khi hung hãn mắng Tưởng Văn Đức một câu, Vương Đông Lâm vội vàng đi đến trước mặt Phùng Tiêu Tiêu và mẹ cô ta, nói.

“Hai vị, thật sự xin lỗi, chuyện này là sai lầm của bệnh viện chúng tôi, hai người cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý xong xuôi chuyện này”.

Nói xong, Vương Đông Lâm vội vàng nói với mấy người bên cạnh.

“Lập tức khống chế tên bại hoại này lại, điều tra tất cả mọi chuyện đồi bại của ông ta, sau lưng tên bại hoại này có chuyện phạm pháp gì, nghiêm trị không tha!”

“Ngoài ra, gửi thông báo cho toàn ngành, sau này cấm tên bại hoại này hành nghề chữa bệnh!”

Những lời này của Vương Đông Lâm gần như đã ban lệnh cấm hoàn toàn sự nghiệp của Tưởng Văn Đức.

Đương nhiên, loại người y đức bại hoại như này vốn không xứng đáng với bộ đồ trắng thiên sứ.

Nói xong, Vương Đông Lâm liền cung kính hỏi Sở Vân Phi.

“Cậu Sở, cậu nhìn xem cách xử lý này thế nào?”

Nhưng Sở Vân Phi lại nói: “Đừng hỏi tôi! Hỏi anh Diệp và cô Phùng đi”.

Lúc này Vương Đông Lâm mới phản ứng được, vội vàng nói với Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu: “Cậu Diệp, cô Phùng, hai người thấy cách thức xử lý này thế nào!”

“Bảo bọn họ đăng bài xin lỗi, bạn của tôi không phải ai cũng có thể bêu xấu!”, Diệp Viễn lạnh lùng nói.

“Vâng!”

Mặc dù Vương Đông Lâm không rõ thân phận của Diệp Viễn, nhưng thấy Sở Vân Phi cung kính Diệp Viễn như vậy, ông ta thấy thân phận của anh tuyệt đối không đơn giản.

“Nghe thấy cả chưa, cứ theo cậu Diệp mà làm, để tên khốn này đăng bài xin lỗi!”

Mấy lãnh đạo sau lưng vội vàng nhận lệnh, đưa Tưởng Văn Đức mặt như tro tàn rời đi.

Sau đó, Vương Đông Lâm lại nói với mấy bác sĩ còn lại.

“Lập tức sắp xếp cho bệnh nhân này vào phòng bệnh tốt nhất của bệnh viện chúng ta, tôi đích thân chữa trị cho bệnh nhân này!”

“Viện trưởng Vương, bệnh nhân này mắc bệnh ung thư máu, hơn nữa còn mắc ung thư dạ dày giai đoạn hai, cộng thêm một biến chứng khác, hay là mời chuyên gia các lĩnh vực đến hội chẩn cho bệnh nhân đi”, chủ nhiệm khoa của Tưởng Văn Đức chủ động nói.

Trước đó ông ta nghe theo lời nói bậy bạ của Tưởng Văn Đức, vậy nên cũng để mặc những người đó đuổi Phùng Tiêu Tiêu và Diệp Viễn ra ngoài.

Lúc này Sở Vân Phi lại ra mặt vì Diệp Viễn, ông ta có phần ngại ngùng, chủ động đưa ra đề nghị này.

“Không cần, tôi đã chữa xong rồi, các ông giúp tôi kiểm tra là được!”

Lúc này đột nhiên Diệp Viễn mở miệng nói.

Lời này của Diệp Viễn khiến tất cả mọi người ngây ra, ung thư máu và ung thư dạ dày giai đoạn hai đều được Diệp Viễn chữa khỏi?

“Đứng ngây ra làm gì, còn không mau đi đi?”

Sở Vân Phi vừa nói, mọi người lúc này mới phản ứng, vội vàng đưa mẹ của Phùng Tiêu Tiêu đi kiểm tra.

Sau khoảng mười mấy phút, một đám bác sĩ y tá như phát điên xông tới.

“Viện trưởng Vương, ung thư máu và ung thư dạ dày giai đoạn hai của bệnh nhân thật sự đã được chữa khỏi! Hơn nữa bệnh và biến chứng của bệnh nhân cũng khỏi toàn bộ!”

Viện trưởng Vương vội vàng nhận lấy kết quả kiểm tra, vừa nhìn kết quả phía trên, lập tức sững người.

Trong khoảng thời gian này, ông ta cũng nhìn vào kết quả kiểm tra trước đó của mẹ Phùng Tiêu Tiêu.

Trên người mẹ Phùng Tiêu Tiêu mắc mười mấy loại bệnh, ngoại trừ ung thư dạ dày giai đoạn hai ra, nghiêm trọng nhất vẫn là ung thư máu.

Nhưng bây giờ kết quả kiểm tra mới nhất này lại nói rõ với ông ta rằng, hai căn bệnh trên người mẹ Phùng Tiêu Tiêu đều khỏi hẳn.

“Cái này sao có thể chứ?”

“Có gì mà không thể, đại sư Diệp ra tay, không bệnh nào không chữa khỏi!”

Sở Vân Phi khinh thường nói, từ lâu anh ta đã không còn hoài nghi về năng lực của Diệp Viễn.

Còn Ngô Thanh Phong và Lý Hồng Đào cũng không dám tin, đầu tiên hai người nhìn về phía những những tờ kiểm tra kia.

Mặc dù hai người không phải bác sĩ, nhưng vẫn có thể xem hiểu kết quả những kiểm tra này.

Nhìn kết quả, trong mắt hai người Ngô Thanh Phong và Lý Hồng Đào đều lóe lên vẻ khiếp sợ.

Bên ngoài cửa, một đám quần chúng vây xem nghe thấy kết quả, bọn họ cũng vô cùng khiếp sợ, lúc này cũng đều thấp giọng bàn luận.

“Thần y Diệp, xin nhận của Vương Đông Lâm một lạy!”

Lúc này, Vương Đông Lâm cuối cùng đã phản ứng lại, cung kính khom lưng về phía Diệp Viễn.

Vương Đông Lâm dẫn đầu, đám bác sĩ y tá còn lại đồng thời cung kính khom lưng về phía Diệp Viễn theo ông ta.