Trước khi xuống xe, Hứa Gia Di lại nói.
“Nhớ kỹ, lát nữa sau khi lên tới đỉnh núi rồi thì đừng có chạy lung tung, trên núi đều là võ giả, nếu đắc tội với bọn họ thì ai cũng không thể cứu được các cô cậu, tốt nhất cô cậu nên ngoan ngoãn theo sau chúng tôi”.
“Rõ!”
Mấy người kia sau khi nghe được chuyện trong giới võ đạo thì vô cùng kính sợ, tất nhiên không dám làm chuyện gì khác người.
Bởi vì xe không thể chạy thẳng lên đến đỉnh núi, vẫn còn cách đỉnh núi một đoạn nữa.
Nên mấy người bọn họ vừa xuống xe đã bắt đầu đi bộ lên.
Mấy người họ vừa đi được vài bước đã cảm nhận được cơn gió lạnh thổi qua.
Chỉ thấy một người đàn ông ăn mặc phong cách cổ xưa nhanh chóng lướt qua bên cạnh bọn họ.
Chỉ trong nháy mắt đã biến mất trước mặt họ.
Có thể nhìn thấy một võ giả ở khoảng cách gần như thế khiến bọn Thẩm Tiểu Tiểu khiếp sợ.
“Có thấy không, đó chính là thực lực của cao thủ đấy, nên các cô cậu lên đó nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng có nhìn ngó lung tung!”
Mấy người Thẩm Tiểu Tiểu sợ hãi gật đầu, cũng có một nhận thức mới về năng lực của võ giả.
Bọn họ cất đi vẻ khiếp sợ, cất bước tiếp tục đi lên núi.
Trong lúc đi, thỉnh thoảng lại có võ giả nhanh chóng lướt qua bên cạnh họ.
Khiến đám Thẩm Tiểu Tiểu vô cùng căng thẳng.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã lên đến đỉnh núi.
Đỉnh núi Ngọa Long vốn là một quảng trường rất tốt để ngắm cảnh, đứng trên đỉnh nói có thể quan sát được toàn bộ Sở Châu.
Trước kia, đây là một trong những nơi mà du khách nơi khách và người bản địa thích đến nhất.
Mà hôm nay, cả quảng trường trên đỉnh núi lớn đã bị Lục Phiến Môn và người làm công tác nhà nước phong tỏa lại hết.
Bên trong đã sớm tụ tập đầy võ giả, mọi người tụm năm tụm ba, ai cũng bàn tán nhiệt liệt về trận đấu sắp sửa bắt đầu.
Phần lớn võ giả tới đây ngoài những người đến xem cuộc chiến thì cũng có những cao thủ muốn tìm kiếm chút kinh nghiệm trong đó, mong là sau này sẽ giúp ích cho bản thân trong con đường võ đạo.
Hứa Gia Di dẫn đám người Thẩm Tiểu Tiểu lên núi rồi tìm một chỗ khá hẻo lánh, cách vị trí trung tâm xa nhất để ngồi xuống.
Bởi vì những chỗ gần nhất đều dành cho các võ giả mạnh nhất.
Loại vô danh tiểu tốt như bọn họ, chỉ được phép ngồi trong góc thế này thôi.
Sau khi mấy người họ ngồi xuống thì chợt nghe thấy giữa quảng trường vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt.
Mấy người họ lại vội vàng đứng dậy nhìn về phía trung tâm.
Nơi đó có hai võ giả đang chiến đấu.
“Chuyện gì thế này? Không phải là trận chiến của đại sư Cổ với cái người tên Diệp Viễn kia ư, sao mấy người này lại đánh trước vậy?”
Tô Minh khó hiểu hỏi.
Hứa Gia Di trả lời: “Chắc là có người muốn tranh thủ cơ hội này để khiêu chiến quyết đấu hoặc là quyết đấu sống còn!”
Sau đó, Hứa Gia Di lại nói sơ về quy tắc của những trận chiến này cho đám Thẩm Tiểu Tiểu.
“Đây chính là khiêu chiến quyết đấu, tên như ý nghĩa, có một số đệ tử vô danh sẽ khiêu chiến vài cao thủ đã thành danh trong giới võ đạo”.
“Đôi bên sẽ chiến đấu với nhau trong một hoàn cảnh khá công bằng, đánh đến khi một bên nhận thua hoặc là bị phán là thua”.
“Bây giờ đại hội Võ Giả sắp bắt đầu, rất nhiều đệ tử vô danh muốn tranh thủ cơ hội này để tạo nên tên tuổi, khi đó trong đại hội sẽ có quyền lên tiếng hơn!”
“Ngoài khiêu chiến quyết đấu thì cũng có vài võ giả tiến hành quyết đấu sinh tử, tên như ý nghĩa, đó chính là quyết chiến sống còn!”
“Thật ra, trong thế giới của võ giả, giết hoặc bị giết đều là chuyện hết sức bình thường”.
“Có rất nhiều võ giả có mối thù sinh tử với nhau, nhưng lại kiêng dè thế lực sau lưng đối phương, vì thế họ sẽ chọn dùng cách này để báo thù!”
“Bọn họ cần đến Lục Phiến Môn để xin cấp phép, hơn nữa cũng ký kết giấy tờ tương ứng”.
“Khi đó, dưới sự giám sát của Lục Phiến Môn và các võ giả trong giới võ đạo, họ có thể tiến hành quyết chiến sống còn, cho tới khi một bên chết mới thôi”.
“Tất nhiên, đa số mọi người dù có thù sinh tử cũng sẽ không tiến hành loại quyết đấu sống còn này, bọn họ sẽ nghĩ hết mọi cách để dồn đối phương vào chỗ chết, chẳng hạn như ám sát hay đầu độc, hãm hại nay kia, bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào”.