Thấy Tô Minh dẫn theo nhóm Diệp Viễn đi vào, cô gái Hứa Gia Di vẻ mặt đầy kiêu ngạo, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại.
Dường như cô ta cảm thấy rất khó chịu vì Tô Minh dẫn nhiều người tới.
“Tô Minh, những người này đến đây để làm gì?”
Tô Minh sợ hãi vội vàng giải thích: “Chị họ, những người này đều là bạn của em, muốn lên núi xem thử trận chiến của các võ giả với nhau!”
“Chỉ là những người bình thường mà cũng đòi xem cao thủ võ đạo quyết chiến ư? Đúng là nực cười!”
Sắc mặt Tô Minh thoáng vẻ xấu hổ, trước đó đã chém gió thành ra bão rồi, nói sẽ dẫn nhóm Thẩm Tiểu Tiểu đi xem trận chiến của các cao thủ.
Nhưng bây giờ có vẻ như chị họ không muốn dẫn bọn họ theo.
“Được rồi, Gia Di, nếu đã là bạn của thằng Minh thì cứ cho theo, lên đó mở mang kiến thức cũng tốt!”
Hứa Xương Thịnh lên tiếng, Hứa Gia Di cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt nhìn sang đám Diệp Viễn đầy khinh thường.
“Cảm ơn ông ngoại!”, Tô Minh lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Đám Thẩm Tiểu Tiểu lại lộ ra vẻ mặt hào hứng kích động.
“Nhớ kỹ, sau khi lên núi phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng có chạy lung tung, nếu đắc tội mấy võ giả khó chịu, thì khi chết cũng không biết mình chết thế nào đấy!”
Lúc này, Hứa Gia Di lạnh lùng mở miệng nói.
“Rõ!”
Mấy người họ sợ tới mức vội vàng gật đầu.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã xuất phát, trong xe đã chìm vào yên tĩnh.
Khi chiếc xe đi được một lát thì Thẩm Tiểu Tiểu đột nhiên kích động kêu lên.
“Mọi người mau nhìn kìa!”
Mọi người nhìn theo hướng tay Thẩm Tiểu Tiểu chỉ, chỉ thấy chân bọn họ cứ lướt đi như những cao thủ võ lâm trong phim truyền hình vậy.
Mỗi lần vượt đâu đó mười mét, nhanh chóng di chuyển lên núi.
“Trời ạ, bọn họ biết khinh công ư?”
Đó giờ Thẩm Tiểu Tiểu chỉ mới nghe nói chứ chưa từng chứng kiến năng lực của một võ giả, sự kích động là không thể kiềm chế được.
Tôn Lăng Tuyết với Vương Văn Quân nhìn thấy cảnh tượng này cũng giật mình trợn mắt há hốc miệng.
Một màn trước mặt, bọn họ chỉ mới nhìn thấy trong phim truyền hình, mà bây giờ lại diễn ra ngay trước mắt.
Không rung động làm sao được.
Tô Minh lúc này cũng giống vậy, tuy anh ta từng thấy ông ngoại và chị họ luyện công nhưng chưa từng thấy một người có thể lao đi mười mét trong một bước chân.
Hứa Gia Di và Hứa Xương Thịnh bên cạnh cũng nhìn qua, ánh mắt lại hiện vẻ khinh thường.
“Mấy chuyện cỏn con mà thôi!”
Hứa Gia Di lại lạnh lùng nói một câu.
Ánh mắt nhìn bọn Thẩm Tiểu Tiểu lại càng trở nên khinh thường.
Diệp Viễn nghe thế thì trong lòng thầm lắc đầu.
Anh liếc mắt một cái đã nhận ra, những người đó ít nhất cũng là võ giả cảnh giới Tông Sư, mạnh hơn Hứa Giai Di rất nhiều.
Nếu Hứa Gia Di dùng công pháp khinh thân này để đi thì e là đến giữa sườn núi, nội khí của cô ta đã tiêu hao hết không còn gì.
“Thế có là gì, chị họ và ông ngoại tôi cũng có thể làm được như thế! Thậm chí còn có thể làm được nhiều hơn cả bọn họ!”
Lúc này, Tô Minh vội vàng mở miệng, giọng nói đầy vẻ kiêu ngạo.
Lời Tô Minh nói lọt vào tai Hứa Xương Thịnh và Hứa Gia Di khiến họ vô cùng hưởng thụ.
Đám Thẩm Tiểu Tiểu nghe thế thì ánh mắt nhìn Hứa Gia Di và Hứa Xương Thịnh cũng trở nên cung kính và khâm phục hơn.
Lúc này, ánh mắt Tô Minh lại chuyển sang Diệp Viễn, anh ta muốn nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Diệp Viễn khi thấy được sự lợi hại của võ giả.
Nhưng khiến anh ta thất vọng là, sắc mặt Diệp Viễn bình tĩnh đến lạ, dường như cảnh tượng ghê gớm trước mặt họ chẳng là gì với anh.
Vẻ mặt của Diệp Viễn khiến Tô Minh cực kỳ khó chịu.
Để Diệp Viễn nhìn thấy được sự ghê gớm của giới võ đạo, Tô Minh lại vội vàng nói với Hứa Xương Thịnh và Hứa Gia Di nói.
“Ông ngoại, chị họ, từ đây lên đến đỉnh núi còn mất một khoảng thời gian ngắn, hai người kể cho bọn cháu nghe về giới võ đạo đi!”.
Có lẽ do lúc nãy Tô Minh nói những lời đó Hứa Gia Di nghe rất bùi tai.
Cũng có thể là do ánh mắt nhóm Thẩm Tiểu Tiểu nhìn cô ta đầy vẻ cung kính và sùng bái.
Lúc này Hứa Gia Di mới kiêu ngạo liếc mắt nhìn Thẩm Tiểu Tiểu một cái, rồi thản nhiên kể về chuyện trong giới võ đạo.