Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 739




Edit: Sahara

"Nhớ kỹ, chuyện mình không làm được, thì cũng đừng yêu cầu người khác phải làm được. Nếu ngươi muốn một người nữ nhân vĩnh viễn đều một lòng một dạ với ngươi như lúc ban đầu, vậy thì ngươi nhất định phải quản cho tốt nửa thân dưới của mình!" Vân Lạc Phong lạnh lùng cười: "nếu ngươi muốn thê tử mình tuân thủ nữ tắc, thì trước hết ngươi nên làm được thủ phu trước!"

Thủ phu?

Mọi người vốn dĩ đang lục tục rời đi, lại bị lời nói này của Vân Lạc Phong làm cho kinh ngạc mà khựng bước chân lại, tất cả đồng loạt quay đầu nhìn Vân Lạc Phong.

Bọn họ sống nhiều năm như vậy, thủ nữ tắc thì từng nghe không ít, nhưng hai chữ thủ phu này lại là lần đầu tiên nghe thấy.

"Tên nam nhân trung niên này... Hình như là ta nhận ra hắn. Ta còn nhớ năm xưa, tiểu thiếp thứ ba mươi hai mà hắn ta cười về là một kẻ không biết an phận, đã thiết kế hãm hại chính thê của hắn phải sinh non. Kết quả, khi chính thê hắn muốn xử phạt tiểu thiếp thứ ba mươi hai kia, hắn chẳng những bên vực tiểu thiếp mà còn ra hiểm chiêu đả thương chính thê của mình. Chính thê của hắn dưới cơn thất vọng nản lòng thoái chí, liền quyết định đi theo thanh mai trúc mã của mình...."

"Thật sự có chuyện như thế à? Khó trách, khó trách! Thì ra là có nguyên nhân sâu xa như thế, cho nên thời điểm hắn ta hiểu lầm vị cô nương này có gì đó với Lâm Tuấn mới phẫn nộ dữ dội thế kia, thậm chí cả đạo tam tòng tứ đức cũng lôi ra nói!"

"Nữ nhân đúng là không nên không giữ phụ đạo, nhưng mà, sủng thê diệt thiếp thì cũng là loại người trơ trẽn không tốt lành gì, hèn gì thê tử của hắn mới muốn bỏ trốn cùng thanh mai trúc mã của mình."

"Chỉ tiếc là thê tử của hắn bỏ trốn không được bao lâu thì đã bị hắn bắt lại. Hơn nữa, hắn ta còn cột hai người bọn họ vào cột lửa mà thiêu sống."

Tiếng nghị luận của mọi người xung quanh cứ vang lên không ngừng, làm cho thần sắc tên nam nhân kia càng lúc càng xấu hổ, tuy nhiên, hắn ta vẫn không hề cảm thấy bản thân mình có gì sai.

Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh đôi gian phu dâm phụ kia ở trên giường cùng nhau mây mưa trăng gió, thì nội tâm hắn liền sôi trào lửa giận, hận không thể lập tức lôi xác hai kẻ đê tiện kia ra khỏi mồ mà hành xác.

Vân Lạc Phong quay người lại, lạnh lùng ném xuống một câu.

"Nếu còn không cút, thì ai cũng không cần phải cút nữa!"

Vút....

Lời này vừa dứt, những người kia lập tức chạy biến dạng, nháy mắt đã không còn một móng nào ở lại trong lều nữa.

Lâm Nguyên yếu ớt cất tiếng hỏi: "không biết ta đây cũng có thể rời đi hay không?"

Vân Lạc Phong khẽ nhướng đầu mày: "ngươi muốn bỏ rơi nữ nhi của mình sao?"

"Bỏ, bỏ, ta từ bỏ!" Lâm Nguyên cười đầy nịnh nọt: "bây giờ có thể để cho ta đi được hay không?"

"Vân Tiêu, cho hắn đi đi!"

Vân Lạc Phong khẽ híp híp hai mắt, cô tha cho tên Lâm Nguyên này chẳng qua là bởi vì tạm thời ông ta vẫn còn chút tác dụng, nên giữ mạng của ông ta thêm ít ngày nữa.

Tuy nhiên, cũng chỉ ít ngày nữa mà thôi!

Lâm Nguyên giống như là được đại xá, lập tức chạy đi mà không hề ngoảnh đầu lại, trong lúc vội vàng bước chân ông ta còn có chút lảo đảo, suýt chút nữa là ngã sấp mặt xuống đất.

Mắt thấy thân ảnh Lâm Nguyên sắp biến mất dạng, Lâm Nhược Hân vội vàng kêu lên: "phụ thân, người đừng bỏ lại con!"

Đáng tiếc, đối với loại người như Lâm Nguyên mà nói, dù ông ta có yêu thương Lâm Nhược Hân thế nào thì cũng không nhiều bằng việc ông ta yêu cái mạng của chính mình. Ông ta sao có thể vì Lâm Nhược Hân mà để mình mất mạng.

Cho nên, Lâm Nguyên không hề ngừng bước, thậm chí là còn chạy nhanh hơn.....

Mặt của Lâm Nhược Hân lúc này xám như tro tàn, nhìn Vân Lạc Phong bằng ánh mắt tuyệt vọng: "ngươi muốn làm gì với ta?"

"Sủng vật của ta còn thiếu một người bạn chơi đùa chung."

Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "mà ngươi... Rất hợp vị trí này!"

Lời nói Vân Lạc Phong còn chưa dứt, trong lều đột nhiên xuất hiện vô số Tầm Kim Thử, những con Tầm Kim Thử kia đều nghiến chặt hai cái răng cửa của mình, nhìn chằm chằm vào người Lâm Nhược Hân.

Thời khắc này, Lâm Nhược Hân nào còn tâm trí mà suy nghĩ xem tại sao những con Tầm Kim Thử lại đột ngột xuất hiến ở đây, đáy mắt cô ta lúc này chỉ có duy nhất một sự hoảng loạn, vội vàng bò dậy, muốn chạy ra khỏi lều.

Lâm Nhược Hân mới chỉ chạy được vài bước, những con Tầm Kim Thử phía sau đã ào ào lao tới tựa như sóng thần, không chút khách khí nào mà cắn xé da thịt của cô ta.

"Cắn, cắn, mau cắn chết ả!" Tiểu Mạch ngồi trên giường, liên tục vung vung nắm tay chỉ huy, nói: "Trà Sữa, Manh Manh, các ngươi mau cắn đùi của ả. Chuột hậu, ngươi cùng tả đại thần cắn lấy mắt ả cho ta! Những kẻ khác chia nhau cắn khắp người ả đi, không được bỏ sót!"