Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 736




Edit: Sahara

Trong nháy mắt, toàn bộ người trong lều đều tập trung ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhược Hân.

Sắc mặt Lâm Nhược Hân vô cùng khó coi, từ xanh chuyển qua trắng, rồi lại từ trắng chuyển qua xanh. Tiếp theo, cô ta tiến về phía Lâm Tuấn, một lần nữa giáng xuống một cái tát thật mạnh lên mặt hắn ta.

"Ta thật sự không ngờ ngươi là người của phủ thành chủ ta mà lại yếu đuối đến như vậy. Cư nhiên lại bị người ta đánh cho nhận tội, vu hãm ta!"

Đánh cho nhận tội?

Chẳng lẽ ý của Nhược Hân tiểu thư muốn nói, thảo dược vừa rồi mà tên nam nhân này ăn không phải là thảo dược khiến cho hắn nói thật, mà là độc dược?

Tên này không chịu được độc tính phát tát cho nên mới thuận theo nữ nhân kia, hãm hại Nhược Hân tiểu thư?

Vân Lạc Phong đảo mắt về phía Lâm Nhược Hân, khẽ cười mà nói: "xem ra ngươi không tin vào dược hiệu của thảo dược trong tay ta, không bằng.... Tự bản thân ngươi tới thử xem!"

Sắc mặt của Lâm Nhược Hân lúc trắng lúc xanh: "trong tay ngươi rõ ràng là độc dược, đừng hòng hãm hại được ta!"

"Có phải độc dược hay không? Ngươi thử một cái không phải là sẽ biết được ngay hay sao?" Vân Lạc Phong từng bước từng bước tiến tới gần Lâm Nhược Hân, trên mặt của cô vẫn dương lên nụ cười xinh đẹp mà tà mị.

Nhìn chăm chú vào nụ cười âm hiểm trên mặt Vân Lạc Phong, hai chân của Lâm Nhược Hân cứ không ngừng lui về sau.

Ngay sau đó, Lâm Nhược Hân đột ngột tấn công về phía Vân Lạc Phong, chiêu chiêu đều sắc bén, giống như là quyết phải đưa được Vân Lạc Phong vào tử địa vậy!

Ngay lúc Lâm Nhược Hân vừa vọt tới trước mặt Vân Lạc Phong, thì Vân Lạc Phong liền bắt lấy cổ tay cô ta, sau đó dùng cùng một phương thức ép Lâm Tuấn ăn thảo dược của mình vừa rồi mà áp dụng một lần nữa lên người Lâm Nhược Hân.

"Nhược Hân!"

Thần sắc Lâm Nguyên đại biến, nôn nóng vội vàng hét lên một tiếng.

Đáng tiếc, dưới sự khống chế của Vân Tiêu, Lâm Nguyên không thể động đậy gì được.

"Khụ khụ!" Lâm Nhược Hân không ngừng ho khan, ngẩng gương mặt tái nhợt của mình lên, nhìn chằm chằm vào diện mạo tuyệt mỹ khuynh thành kia của Vân Lạc Phong: "ta chỉ muốn nói với ngươi một câu, thị phi thiện ác đều ở tại lòng người, ngươi đừng hòng dùng nhục hình để ép cung ta!"

Cho dù cô ta có chết, cũng sẽ không thừa nhận một việc nào cả!

Vân Lạc Phong đột nhiên đá một cước lên trên người của Lâm Nhược Hân, làm cô ta bay ra một khoảng cách không xa lắm. Sau khi Vân Lạc Phong thu chân lại còn tiện tay phủi phủi hài của mình vài cái, thần sắc trên mặt có chút tùy tiện, nhưng nhiều hơn là sự lạnh lùng, liếc mắt nhìn Lâm Nhược Hân đang nằm trên đất.

"Nhục hình bức cung? Ngươi cho rằng ta cần làm chuyện đó? Ngươi thử hỏi bọn họ xem, nếu như ta muốn giết ngươi, trong tất cả những người ở đây, ai có thể ngăn cản được ta?"

Cả người Lâm Nhược Hân khẽ run lên, cô ta biết điều mà Vân Lạc Phong đang nói chính là sự thật.

Nếu như ả ta thật sự muốn giết chết Lâm Nhược Hân cô, đúng là không có người nào có thể cản được!

"Có phải trong lòng ngươi đang nghĩ chỉ cần ngươi nhất quyết không thừa nhận thì ta không thể làm gì ngươi được, đúng không?" Vân Lạc Phong lạnh lùng cười: "ngươi có từng nghe nói qua có một loại công pháp được gọi là linh hồn công kích hay chưa? Đối thủ nếu như có thực lực thấp hơn mình, thì chỉ một chiêu linh hồn công kích cũng có thể thu được linh hồn của đối phương!"

"Cái gì?"

Lâm Nhược Hân kinh ngạc ngẩng đầu lên, vừa mới há miệng định nói cái gì đó, thì đột nhiên, trong đầu cô ta nổ ầm một tiếng như là bị cái gì đó đánh mạnh vào, tức thì làm cho đầu óc cô ta trở nên trống rỗng.

Chợt, một âm thanh tà khí vang lên trong đầu Lâm Nhược Hân.

"Là kẻ nào sai hắn?"

Ánh mắt Lâm Nhược Hân dại ra: "là ta!"

Ầm!!!

Tựa như ngũ lôi oanh đỉnh, tất cả mọi người đều không ngờ được, Lâm Tuấn thật sự là do Lâm Nhược Hân sai khiến.

Lâm Nhược Hân... Cứ như vậy mà thừa nhận?

"Ngươi sai hắn làm những gì?" giọng nói của Vân Lạc Phong như là có mê lực,cứ từng bước từng bước mà dẫn dắt Lâm Nhược Hân.

Hai mắt của Lâm Nhược Hân vô thần, trả lời một cái đều đều: "ta muốn có được nam nhân bên cạnh của ngươi, cho nên ta sai Lâm Tuấn tới đây hãm hại ngươi, muốn làm cho nam nhân của ngươi hiểu lầm ngươi! Nhưng mà ta lại không ngờ được rằng, ngay cả loại chuyện thế này mà hắn ta cũng có thể nhịn được! Thực lực của hắn ta rõ ràng là mạnh hơn ngươi rất nhiều, tại sao hắn lại phải nhẫn nhịn ngươi? Nam nhân cường đại như hắn, không nên tự hạ thấp mình như vậy!"

Dù ánh mắt của Lâm Nhược Hân vẫn là một mảnh ngây dại, nhưng khi nhắc đến Vân Tiêu, giọng nói của cô ta rõ ràng là có phần nhu hòa hơn một chút.

"Hắn, lý ra nên là người cao cao tại thượng! Bất luận là kẻ nào cũng đều chỉ có thế thuần phục dưới chân của hắn! Nhưng mà ngươi đã làm gì hả? Chẳng những không làm tròn đạo tam tòng tứ đức, mà còn sai hắn làm việc khắp nơi cho ngươi. Ta chỉ là đau lòng, cảm thấy không đáng cho hắn!"