Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 572




Edit: Sahara

"Hơn nữa, bang chủ, người có biết nữ nhân kia muốn mua cái gì không? Cô ta cư nhiên mua một hạt giống khô héo về! Một hạt giống khô héo không thể nẩy mầm thì mua về có ích gì chứ? Nữ nhân kia lại dám dùng toàn bộ tiền của Bắc Đẩu Bang chúng ta mà đi mua một thứ vô dụng về. Nếu như không nhờ có đám ngu ngốc Thiên Võ Các kia, thì hiện tại người của Bắc Đẩu Bang chúng ta đều trở thành những kẻ không một xu dính túi!"

Càng nói, đám người này càng thêm phẫn nộ.

Trước đó, tất cả bọn họ không một ai ủng hộ việc Mộ Dung Bắc giao Bắc Đẩu Bang cho một nữ nhân xa lạ, nhưng lại không dám nói gì cả, ai mà ngờ, nữ nhân kia lại là một kẻ phá của. Thật sự không phải tiền do cô ta vất vả kiếm ra thì không đau lòng mà!

Mộ Dung Bắc thì vẫn cứ như người đang lọt vào trong sương mù, mơ hồ mà hỏi: "từ từ, từ từ đã! Vân Lạc.... Bang chủ đương nhiệm mua một hạt giống khô héo ở Hội Đấu Giá thì có liên quan gì đến ta?"

"Bang chủ, tới thời điểm này rồi mà người còn muốn bao che cho nữ nhân kia hay sao?"

Bọn họ thật sự không hiểu, rốt cuộc thì Vân Lạc Phong kia có mị lực thế nào mà có thể khiến cho bang chủ của bọn họ mê muội đến thần trí bất minh như thế này.

Mộ Dung Bắc nhíu nhíu mày: "bây giờ ta đã không còn là bang chủ của các người nữa rồi, các người nên gọi ta là phó bang chủ mới đúng! Mặt khác, bạc trong tay bang chủ không phải là do ta cho cô ấy, mà là của chính cô ấy!"

"Bang chủ!"

Mọi người ở đây còn muốn nói gì đó, nhưng lại thấy Mộ Dung Bắc đột ngột đứng dậy rồi im lặng đi đến bên một vách tường, sau đó hắn nhẹ nhàng xoay một đầu rồng được điêu khắc ở phía trước bức tường kia.

Tức thì, bức tường vốn bằng phẳng đột nhiên xuất hiện một ngăn tối, Mộ Dung Bắc đưa tay vào lấy ra một cái hộp gỗ từ trong ngăn tối kia, tiếp theo liền mở hộp gỗ ra một cách cẩn thận.

"Tất cả ngân phiếu của Bắc Đẩu Bang đều ở đây! Các người không tin thì cứ tự mình tới xem!"

Cái gì?

Mọi người đầu tiên là sửng sốt kinh ngạc, sau đó liền ồ ạt tiến lên, sau khi nhìn thấy xấp ngân phiếu nằm yên trong hộp gỗ, thì khuôn mặt người nào người nấy đều cứng đờ lại.

Không lẽ bọn họ thật sự đã nghĩ oan cho Vân Lạc Phong?

Ngân phiếu trong tay cô ta không phải là lấy từ chỗ của bang chủ?

"Aiz..." Mộ Dung Bắc nhìn sắc mặt bọn họ thì thở dài một tiếng rồi lắc đầu cười khổ: "trước kia là do ta vì thể diện của bản thân nên mới không nói ra nguyên nhân thật sự mà Vân Lạc Phong tiếp nhận chức vị bang chủ Bắc Đẩu Bang! Hiện tại, chuyện cũng đã đến nước này rồi, ta không thể không nói cho các người biết. Sở dĩ ta đem Bắc Đẩu Bang giao lại cho Vân Lạc Phong là vì cô ta đã đánh bại ta!"

Lời Mộ Dung Bắc tựa như sét đánh giữa trời quang, làm cho tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người.

Vân Lạc Phong đánh bại bang chủ? Sao có thể? Bang chủ của bọn họ đường đường là một cường giả Thiên Linh Giả! Vân Lạc Phong lấy bản lĩnh ở đâu ra mà đánh bại bang chủ của bọn họ?

Nhưng bang chủ tuyệt đối sẽ không nói dối những chuyện thế này, chẳng lẽ việc này là sự thật sao?

"Chuyện này còn có huynh đệ của Bàng Phi biết! Ngày đó, hai người họ cũng có mặt!" khuôn mặt Mộ Dung Bắc đầy vẻ bất đắc dĩ: "ta đem sự thật mất mặt này nói ra, là muốn các người ngàn vạn lần đừng có đắc tội với Vân Lạc Phong! Hơn nữa, còn phải phục tùng cô ta một cách vô điều kiện! Hôm đó, chính miệng Vân Lạc Phong đã nói, nhất định sẽ làm cho Bắc Đẩu Bang chúng ta một lần nữa trở lại vị trí trước kia!"

Mọi người còn đang chìm trong sự khiếp sợ, sau khi nghe một câu cuối cùng này của Mộ Dung Bắc, ánh mắt không tự chủ được mà bắt đầu dâng lên một tia mong đợi.

Có trời mới biết, từ mấy năm trước, sau khi Bắc Đẩu Bang rơi xuống vị trí của hôm nay, bọn họ ở bên ngoài đã phải chịu biết bao nhiêu là sỉ nhục. Nếu Vân Lạc Phong có thể một lần nữa đưa họ trở lại vị trí trước kia, bọn họ nhất định một lòng một dạ trung thành, thuần phục cô ta!

Thành Hoàng Tuyền chính là thực tế như vậy, cường giả vi tôn! Chỉ có thể có thực lực thật sự thì mới nhận được sự tôn kính của người khác!

Trong lúc mọi người đang châu đầu ghé tai nhau bàn luận, thì từ ngoài mật thất bỗng vang lên giọng nói của Vân Lạc Phong.

"Các người đều tập trung hết ở chỗ này là vì chuyện gì thế?"

Giọng nói này đối với mọi người có mặt ở đây mà nói, đã quen thuộc tới cực điểm rồi.

Lúc nghe được tiếng của Vân Lạc Phong, trên mặt tất cả mọi người ở đây đều lộ ra vẻ xấu hổ, còn có một loại cảm giác bị người ta bắt quả tang tại trận.

"Chúng ta.... Chúng ta tới đây là để nghe phó bang chủ dạy dỗ!"