Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 532




Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Lão già nín thinh ngay tức khắc, lão biết những gì Vân Lạc Phong nói là sự thật, nếu nàng không tới cứu Chung Linh Nhi, với tính cách tàn bạo của Thiên Chúc, hẳn là kết cục của Chung Linh Nhi cũng không tốt tới đâu.

Do đó, bất đắc dĩ lão đành than nhẹ một tiếng, trong mắt dần dần xuất hiện vẻ tuyệt vọng. 

Đúng lúc này, Thiên Huyền bưng một chậu nước muối đến trước mặt Diệp Linh, khuôn mặt hắn xanh mét, lúc bỏ chậu nước muối xuống còn hừ một tiếng rồi mới trở lại đội ngũ Thiên gia. 

Rào! 

Khinh Yên múc một gáo nước muối rồi tạt vào chỗ cụt tay của Thiên Chúc, cơn đau đớn kịch liệt khiến hắn tỉnh lại trong nháy mắt. Nhìn Khinh Yên nở nụ cười ác ma, khuôn mặt hắn trở nên trắng bệch.

“Cầu…… Cầu xin ngươi, thả ta…”

Giọng nói của hắn khàn khàn, trong mắt hàm chứa lời khẩn cầu, mãi đến lúc này đây, hắn mới cảm nhận được thế nào là sợ hãi. 

“Thả ngươi?” Khinh Yên cười hì hì, nói: "Vậy lúc ấy ngươi có muốn buông tha Chung Linh Nhi không?" 

Thiên Chúc hơi hé miệng, cổ họng khô khốc, hắn biết lần này chắc chắn mình đã lọt vào cảnh  "thuyền lật trong mương".  

“Nếu trước đó ngươi đã không muốn thả Chung Linh Nhi, tại sao ta phải thả ngươi chứ?" Khinh Yên khẽ hếch cằm, từ trên cao nhìn xuống Thiên Chúc. 

Thiên Chúc tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, giờ này khắc này, hắn hận mình không thể ngất đi một lần nữa, ít nhất cũng tốt hơn việc đối mặt với ma quỷ. 

“Thiên gia này, không cần giữ lại bất kỳ kẻ nào nữa."

Vân Lạc Phong nói một câu "gió nhạt mây nhẹ" như thế, nàng đã quyết định loại bỏ Thiên gia. 

“Vân Lạc Phong!” Sắc mặt Thiên Huyền đại biến, phẫn nộ quát lớn: "Ta thừa nhận thiên phú của ngươi không tồi, thực lực cũng rất mạnh, nhưng người đứng phía sau màn của Thiên gia chúng ta chính là Thiên Nhai! Thiên Nhai đã sớm đạt được cảnh giới trên cảnh Thiên Linh Giả, nếu ngươi chỉ cảnh cáo Thiên gia nhẹ nhàng thì cũng thôi, bây giờ ngươi lại muốn tiêu diệt Thiên gia, ngươi cho rằng Thiên Nhai sẽ chấp thuận hành động của ngươi à?" 

Cho dù như thế nào, Thiên gia cũng là gia tộc của Thiên Nhai, phụ thân hắn lại là đệ đệ Thiên Nhai! Dẫu cho lão vô tình với Thiên gia cũng không có khả năng sẽ ngồi nhìn Thiên gia bị diệt vong. 

Đấy cũng là điều mà Thiên Huyền tin tưởng.

Vân Lạc Phong quét mắt tà mị về phía Thiên Huyền: "Vài chục năm trước, Thiên Nhai niên thiếu thành danh, Thiên gia các ngươi phó thác hy vọng cực lớn cho hắn, chẳng biết làm sao Thiên Nhai lại yêu một nữ nhân không được Thiên gia chấp nhận! Vì thế, các ngươi không tiếc việc hại lão bất nghĩa, khiến hai người yêu nhau đến thế phải chia lìa! Nếu ta không đoán sai, Thiên Nhai đã hận Thiên gia các ngươi đến tận xương, sao lão có thể tiếp tục giúp các ngươi được nhỉ?" 

Sắc mặt Thiên Huyền đột ngột nghiêm hẳn, hắn nắm chặt nắm tay, khuôn mặt xanh mét tràn đầy cơn giận ngập trời. 

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

Lão già bị vây trong lửa bỗng ngẩng đầu nhìn Vân Lạc Phong, khuôn mặt già nua gần như vặn vẹo, nhìn chằm chằm vào nàng: "Ngươi không tài nào biết được chuyện này!" 

Nguyên nhân mà năm đó Thiên Nhai rời khỏi Thiên gia, ngoại trừ mấy người thuộc tầng lớp cao ở đấy cũng chỉ có một vài gia chủ với thế lực cường đại mới tìm hiểu được tin tức này. 

Cho dù là đệ tử của Thiên gia cũng không được rõ! Do đó những năm gần đây, đệ tử Thiên gia mới không ít lần dùng tên tuổi của Thiên Nhai để ra ngoài tác oai tác quái. 

Nhưng giờ đây, một đứa cháu gái của Tướng quân Long Nguyên quốc mà cũng biết được bí mật đắng cay đó của Thiên gia sao?  

Điều này không thể không khiến lão già kia hoài nghi thân phận của nàng.

“Ha ha, nha đầu, những gì ngươi nói còn thiếu một chỗ..." 

Bất thình lình, một giọng nói già nua truyền từ trong hư không tới, ngay sau đó, dưới ánh mắt của mọi người, một lão già mặc bạch sam đạp phá hư không, từ từ bước tới.