Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 455




Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Y Thành, lúc này đúng là hỏng bét, Thành chủ Y Thành - Lâm Qua gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, không ngừng đi qua đi lại trong đại sảnh. 

Bất thình lình, một tên gia đinh vội vàng bước tới, cung kính chắp tay: "Khởi bẩm Thành chủ, Ninh lão của Ninh gia đến thăm hỏi."

Nghe thấy cái tên mà gia đinh bẩm báo, Lâm Qua cười khổ một tiếng, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên sự bất đắc dĩ: "Cuối cùng ông ấy vẫn đến đây." 

Từ lúc hay tin Lục Dẫn đánh Ninh Hân trọng thương, hắn đã biết sớm muộn lão nhân Ninh gia cũng sẽ tìm hắn tính sổ! Hơn nữa, lão nhân ấy nói có sách mách có chứng, cho dù mình mời Hiệp hội Y sư tới cũng không có tác dụng gì. 

“Ha ha.”

Bất thình lình, có tiếng cười lạnh truyền đến từ ngoài viện, ngay sau đó, một lão già mặc trường bào màu xanh cất bước từ ngoài cửa vào, trên khuôn mặt lạnh nhạt xuất trần là nụ cười mỉa mai.

“Việc làm của Thành chủ Y Thành ngươi quả là thâm thúy! Khiến lão phu đây còn phải cam bái hạ phong (bái phục)! Thế nhưng, Y Thành các ngươi không tuân thủ ước định ba năm, động thủ với Vân gia, chẳng biết truyền ra ngoài có làm các ngươi thanh bại danh liệt không nhỉ?" 

Sắc mặt Lâm Qua thay đổi: "Ninh lão, đây là chuyện giữa ta và Vân gia..." 

“Hừ!” Ninh lão hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt không có cảm xúc: "Ta mặc kệ là chuyện giữa ngươi với ai, ta chỉ biết Vân Lạc Phong của Vân gia là cháu gái ta, mà cháu gái ruột của ta lại bị Y Thành các ngươi gây thương tích, món nợ này, dù thế nào chúng ta cũng nên thanh toán một chút chứ nhỉ!" 

Nghe giọng nói lạnh nhạt của Ninh lão, trên mặt Lâm Qua hiện lên nét cười khổ: "Ninh lão, chuyện này đúng là Lục Dẫn của Y Thành chúng ta không đúng, nhưng ta cũng không cảm thấy việc ta ra tay với Vân gia có chỗ nào sai cả! Vốn dĩ chính Vân gia bọn họ không tuân thủ ước định trước, Vân Thanh Nhã vậy mà còn sống, nếu Vân gia đã không tuân thủ, tại sao lại muốn Y Thành chúng ta tuân theo đúng ước định ba năm?"

Nói đến đây, ánh nhìn tàn nhẫn xẹt qua trong mắt Lâm Qua. Trong cảm nhận của hắn, nhi tử bảo bối mới là người ưu tú nhất! Không ai có thể so sánh được, vậy mà tiểu tử thối Vân Thanh Nhã kia lại dám làm nhi tử bảo bối nhà hắn xấu mặt trước mọi người, làm sao hắn có thể chịu đựng được đây? 

Sắc mặt Ninh lão hơi trầm xuống: "Trên võ đài, vốn dĩ chỉ tranh thắng bại, thực lực của nhi tử ngươi không bằng người chiến thắng, còn trách được ai? Chẳng lẽ ngươi muốn Vân Thanh Nhã đứng yên cho hắn ta đánh? Hành vi như vậy, cần gì phải bày ra võ đài?" 

“Ha ha.” Lâm Qua cười một tiếng mỉa mai: "Ninh lão, lão không hiểu được cảm nhận của ta! Năm đó, hành vi của Vân Thanh Nhã chẳng những thương tổn đến lòng tự tôn của con ta mà còn khiến ta vô cùng phẫn nộ! Hắn là bóng ma trong lòng con ta, hắn không chết, con của ta không thể sống vui vẻ khỏe mạnh được nữa!" 

“Nhưng ngươi đã phái người đuổi giết Vân Thanh Nhã, làm hại hắn mười năm không tài nào trông thấy ánh mặt trời, như thế còn chưa đủ sao?” Ánh mắt Ninh lão hạ xuống, lạnh giọng hỏi.

“Không, không đủ! Ta muốn hắn chết! Chỉ khi hắn chết, ta mới có thể buông bỏ thù hận trong lòng!" Ánh mắt Lâm Qua hàm chứa sự tàn nhẫn, khuôn mặt vô cùng dữ tợn. 

Ninh lão lắc đầu: “Ngươi điên rồi! Hoàn toàn điên rồi! Chẳng phải Vân Thanh Nhã chỉ đánh bại hắn ta trên võ đài thôi sao, không giết chết hắn ta, cũng không phế bỏ hắn ta, thật chẳng hiểu nổi thù hận trong ngươi từ đâu mà có! Đồ điên như ngươi hoàn toàn không có tư cách nói chuyện với ta, hôm nay ta tới đây để bắt ngươi trả công đạo!" 

“Công đạo?” Lâm Qua cong khóe môi, hắn đã không còn vẻ hoảng loạn như lúc đầu, cõi lòng cũng theo đó mà bình ổn trở lại, bình tĩnh nói: "Ta không biết lão nói công đạo là nói đến gì, Ninh Hân bị thương, vốn dĩ không phải Y Thành chúng ta làm sai, ai bảo nàng lao tới cản một chiêu thay Vân Thanh Nhã! Lão muốn tính sổ thì cứ tìm Vân gia mà tính chứ không phải tới tìm ta, nếu không tại Vân Thanh Nhã, cháu gái lão cũng đâu thể nào bị thương được."