Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1121




Edit: Sahara

Mục đích của họ chính là muốn xem thử để biết, trận chiến này, rốt cuộc là Y Tháp thắng, hay là địa vị của tam đại gia tộc vẫn vững chắc như núi, không thể lay động được.

Vụt.. Vụt..

Ngay thời khắc mà chúng tổ trưởng lão lao về phía Vân Lạc Phong, thì trên mặt đất bỗng nhiên trồi lên vô số mạn đằng, những sợi mạn đằng kia tựa như có ý thức của chính nó, nhắm thẳng vào đám người tổ trưởng lão mà tấn công.

Một lão giả tổ trưởng lão do không kịp phòng ngừa, cho nên bị mạn đằng trói chặt lấy thân thể, khiến lão ta không cách nào nào nhúc nhích được một phân một hào.

Những lão giả tổ trưởng lão còn lại thấy đồng đội của mình rơi vào tình cảnh như thế, không nói hai lời liền rút kiếm ra, không ngừng chém vào mạn đằng.

Mạn đằng tuy là thực vật, nhưng lại cứng như sắt thép, kiếm của các tổ trưởng lão cứ liên tục chém xuống, nhưng vẫn không có cách nào chém dứt được mạn đằng.

"Đây là thứ gì thế này?" sắc mặt một vị lão giả tái nhợt mà thốt lên, trong mắt lão ta tràn ngập sự hoảng sợ: "Tại sao bằng vào thực lực của ta mà lại không thể chặt đứt được nó?"

Ngay lúc mà vị lão giả đó muốn lui về sau, thì một sợi mạn đằng từ bên hông bất ngờ đánh tới, nhưng vị lão giả kia lại không hề phát hiện ra.

Tuy nhiên, Nam Cung Khánh đứng ở dưới đất thì lại thấy rõ mồn một, cho nên ông ta liền hét lên một tiếng chói tai để cảnh báo vị lão giả kia.

Nếu như Nam Cung Khánh không hét lên như thế, thì có lẽ lão giả kia đã tránh thoát được sự công kích bất ngờ này rồi.

Xui xẻo thay, Nam Cung Khánh lại cố tình hét lên.

"Âu Tinh tổ trưởng lão, cẩn thận!"

Nghe thấy lời này, Âu Tinh tổ trưởng lão liền theo bản năng mà tạm dừng lại một chút.

Cũng chính vì lão ta dừng lại, cho nên mới lập tức bị mạn đằng quấn lấy.

Toàn bộ Nam Cung gia, nháy mắt đều trở nên tĩnh lặng như tờ.

Ban đầu, mấy tổ trưởng lão còn kiêu căng cuồng vọng không thôi, hiện tại lại chỉ có thể né né tránh tránh cái đám mạn đằng không sao chém đứt được kia, bọn họ căn bản là không có dư thời gian để đi đối phó Vân Lạc Phong.

_____

Lúc này, trong đại lao âm u ẩm ướt, chân của Nam Cung Lam đang dẫm mạnh lên lưng Nam Cung Vân Dật, khóe môi cô ta gợi lên nụ cười lạnh, hơi khom thân mình, cất giọng nói âm trầm: "Nam Cung Vân Dật, có phải ngươi rất đau hay không? Không sao cả, chỉ cần ngươi cầu xin ta, nói không chừng ta sẽ động lòng từ bi mà cho ngươi được chết thống khoái một chút."

Nam Cung Vân Dật nhắm hai mắt lại.

Hành động này của Nam Cung Vân Dật đã nói rõ suy nghĩ trong lòng hắn.

Cho dù có chết, hắn cũng tuyệt đối không mở miệng cầu xin.

"Tốt! Rất có cốt khí! Một khi đã như vậy, ta đây sẽ móc hai mắt của ngươi ra trước, sau đó lại chặt hết tay chân của ngươi, để xem ngươi còn có thể cứng đầu đến khi nào."

Nam Cung Lam đá cho Nam Cung Vân Dật năm ngửa ra, tiếp đến liền lấy ra một thanh chủy thủ sắc bén, kề sát vào mắt Nam Cung Vân Dật mà quơ qua quơ lại.

"Ngươi nói xem, ta nên móc mắt trái của ngươi trước, hay là nên móc mắt phải của ngươi trước hả?" Nam Cung Lam hỏi xong liền phát ra một tiếng cười lạnh lùng: "Đương nhiên, nếu ngươi chịu sỉ nhục Vân Lạc Phong một câu, thì ta sẽ giữ lại cho ngươi một con mắt. Nếu ngươi khen ta đẹp hơn Vân Lạc Phong, thiên phú của ta cao hơn Vân Lạc Phong, vậy ta sẽ giữ lại cả hai con mắt cho ngươi!"

Nam Cung Vân Dật im lặng, không kêu rên dù chỉ một tiếng, hai mắt vẫn nhắm chặt, cái thái độ thấy chết không sờn kia hoàn toàn chọc giận Nam Cung Lam.

"Nam Cung Vân Dật, ta nói cho ngươi biết, Vân Lạc Phong không thể nào sánh bằng ta được!" đáy mắt Nam Cung Lam hiện lên một tia tàn nhẫn: "Ả có thể đột phá đến cảnh giới hiện tại, chắc chắn là do đã dùng đến những thứ đồ vật hỗ trợ tăng lên thực lực, nếu chỉ dựa vào thiên phú, thì mười Vân Lạc Phong cộng lại cũng không so được với ta! Luận về dung mạo.... Ta mới là đệ nhất mỹ nhân Vô Tận Thành này, Vân Lạc Phong có là cái thá gì chứ? Nam nhân nào cảm thấy ả đẹp hơn ta, thì đều là những kẻ mù hết hai mắt."

Những năm gần đây, Nam Cung Lam luôn ngụy trang vẻ bên ngoài của mình, lúc này đây, cô ta mới lộ ra bản chất thật sự. Đồng thời, cũng đem hết tâm trạng u uất trong mấy năm qua phát tiết hết lên người Nam Cung Vân Dật.

"Ngươi không muốn sỉ nhục ả? Được thôi! Ngươi đã không muốn nói, vậy ta sẽ cắt lưỡi của ngươi xuống, để từ nay về sau ngươi cũng khỏi cần phải nói chuyện nữa!"

Chủy thủ của Nam Cung Lam dời từ mắt Nam Cung Vân Dật xuống môi của hắn, rồi hung hăng cạy miệng Nam Cung Vân Dật ra, nụ cười của cô ta càng thêm âm trầm đáng sợ.

Nam Cung Vân Dật cảm giác được sự lạnh lẽo trên đầu lưỡi, cả người khẽ run nhẹ lên, thế nhưng rất nhanh thì hắn đã lấy lại được bình tĩnh. Nam Cung Vân Dật chậm rãi mở mắt ra, nhìn Nam Cung Lam đầy thương hại.

Xác thật, Nam Cung Lam quá là đáng thương, hiện tại, cô ta cũng chỉ có thể dùng những lời nói này để làm tê liệt đi tư duy của chính mình.