Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1101




Edit: Sahara

Chỉ có Nam Cung Vân Dật là vui vẻ thoải mái thưởng thức chén trà trong tay, còn thường thường liếc mắt nhìn về phía đám người đang sắp sửa nổi bão kia, khóe môi không nhịn được mà nhếch lên, đong đầy ý cười.

Mấy lão gia hỏa này từ trước đến giờ luôn tác oai tác quái trong Vô Tận Thành, cũng nên để cho bọn họ ăn một chút khổ! Bất quá, tác phong làm việc của tháp chủ Y Tháp này lại rất giống với Vân Lạc Phong.

Nhớ tới mấy người Khinh Yên, hai mắt Nam Cung Vân Dật hơi hơi nheo lại, đáy mắt chợt xẹt qua một tia sáng, im lặng mà mỉm cười.

Lúc này đây, hắn cũng thật sự vô cùng muốn gặp mặt tháp chủ Y Tháp, để chứng thực suy đoán trong lòng mình.

Đột nhiên, trên cầu thang truyền xuống âm thanh của tiếng bước chân.

Tất cả mọi người đều nương theo âm thanh này mà nhìn lại, ngay tức khắc, một đạo thân ảnh tuyệt mỹ liền xuất hiện ngay trước mắt mọi người.

Bạch y trắng hơn tuyết, diện mạo khuynh quốc khuynh thành, khóe môi của cô khẽ nhếch lên một nụ cười tươi lười biếng, đôi mắt đen thâm thúy đảo qua một lượt những người đang ngồi ở kia.

"Thì ra ngươi thật sự là người của Y Tháp!" Âu Nhã chậm rãi đứng lên, ánh mắt ưu nhã dừng lại trên người Vân Lạc Phong: "Ngươi tới vừa đúng lúc, làm phiền ngươi đi thông truyền giúp ta một tiếng, hy vọng tháp chủ Y Tháp nhanh chóng tới gặp chúng ta!"

Từ đầu đến cuối, Âu Nhã chưa từng đem thân phận của Vân Lạc Phong và tháp chủ Y Tháp liên hệ lại với nhau, cho dù cô ta đã sớm nghe nói tháp chủ Y Tháp là một người nữ tử trẻ tuổi.

Thế nhưng, Vân Lạc Phong quả thật là trẻ một cách thái quá.

Người trẻ tuổi như thế, làm sao có thể có được thành tựu bậc này?

"Nha đầu này chính là nữ tử mà con đã nhắc đến đó sao?" Âu gia chủ đảo mắt nhìn sang Vân Lạc Phong, rồi chợt cười lạnh một tiếng: "Ta thật muốn biết, Y Tháp đã cho cô ta lợi ích gì, mà có thể khiến cô ta cự tuyệt lời chiêu mộ của Âu gia chúng ta? Có lẽ chính cô ta cũng không biết, cái mà cô ta từ chối, là một con đường tương lai tươi sáng của mình!"

Vụt...

Trong một cái chớp mắt, tất cả những người của Y Tháp vốn đang vùi đầu làm việc vất vả, đều làm ra một động tác nhất trí, đó là đem ánh mắt của mình đặt lên người của Âu gia chủ.

Cảm xúc trong mắt bọn họ phức tạp vô cùng.

Có đồng tình, có trào phúng, thậm chí còn có.... Thương hại.

Âu gia chủ cũng nhận thấy ánh mắt của những người đó, sắc mặt ông ta càng thêm khó coi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong: "Ngươi còn thất thần ra đó làm gì? Lập tức nhanh chân đi gọi tháp chủ Y Tháp tới đây! Chẳng lẽ chỉ có một mình cô ta, mà bắt bao nhiêu người chúng ta phải chờ đợi ở đây hay sao?"

Vân Lạc Phong dường như không có nghe được lời Âu gia chủ nói, vẫn chậm rãi bước từng bước đi xuống cầu thang.

Mỗi bước chân của Vân Lạc Phong đều đi rất nhẹ nhàng, nhưng lại giống như đá thật mạnh vào lòng những người ở đây.

Biểu tình của Âu gia chủ lúc này chính là lửa giận ngập trời: "Ngươi không có nghe thấy lời ta nói hả? Đám người Y Tháp các ngươi đúng là vừa không biết lễ nghĩa lại vừa lười biếng! Cũng chỉ có cái dạng như Y Tháp mới thu nhận lấy loại người như các ngươi! Cho dù y thuật của ngươi có cao cách mấy, Âu gia ta cũng tuyệt đối không chứa thứ người như ngươi!"

Một tia sát cơ từ đáy mắt Âu gia chủ chợt lóe lên.

Đúng như lời nói mà trước đó ông ta đã nói với Âu Nhã, nếu như Vân Lạc Phong không chịu gia nhập Âu gia, vậy thì ông ta chỉ có thể diệt trừ Vân Lạc Phong.

Lúc này đây, ánh mắt của người Y Tháp đã không còn đồng tình nữa, chỉ còn lại sự lạnh lùng và trào phúng.

"Ngu ngốc!"

Cuối cùng, có một người thiếu niên trẻ tuổi trong Y Tháp không kiềm được bản thân mà lạnh lùng phun ra hai chữ này.

Âu gia chủ lại lần nữa đập mạnh tay lên mặt bàn, tức giận mà nói: "Đây chính là đạo đãi khách của Y Tháp đó sao? Một hạ nhân mà cũng dám dĩ hạ phạm thượng. Nếu như đây mà là ở Âu gia ta, thì đã sớm bị lôi ra phạt trượng hình rồi!"

Mọi người không ai để ý đến Âu gia chủ, bọn họ giống như là đã có thương lượng từ trước, nhất tề quay về phía Vân Lạc Phong, cung kính hô to: "CUNG NGHÊNH THÁP CHỦ!"

Cái..... Cái gì?

Tháp chủ?

Thần sắc phẫn nộ ban đầu của Âu gia chủ lúc này đã biến thành khiếp sợ, cuối cùng là một mảnh trắng bệch. Ánh mắt ngạc nhiên gắt gao nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong.

Nha đầu này chính là tháp chủ Y Tháp?

Không thể nào!