Đúng ba mươi phút sau, người đàn ông ngồi trong chiếc xe chống đạn đắt tiền đậu ở trước tòa nhà, tay nhìn đồng hồ liên tục, bản thân dường như cũng đã hết kiên nhẫn với cô gái kia.
“Thế nào, có thấy cô ấy ra khỏi tòa nhà không?” - Người đàn ông lạnh giọng khi nói chuyện với đám thuộc hạ vừa mới bước ra khỏi tòa nhà.
“Bang chủ, không phải cô ta đã sớm đến gặp anh rồi sao?”
Đối phương nhếch mày: “Có chuyện đó sao?”
Đám thuộc hạ nhìn nhau: “Khi nãy cô ta nói, là anh ra lệnh cho cô ta mang “nước mắt nàng tiên cá” và thạch anh hồng đến chỗ anh trước, cho nên…”
“Nên các người không cần suy nghĩ, đã đưa hai mươi mốt tỷ cho cô ấy?”
“Bang chủ, chúng tôi…”
Người đàn ông giơ tay ra hiệu im lặng, cả người toát ra mùi sát khí.
“Không trách các người. Trong lúc giao dịch quả thật không thể dùng thiết bị liên lạc để xác minh.”
“Bọn em… bọn em cảm ơn anh rất nhiều!”
Người đàn ông trầm giọng: “Không phạt không có nghĩa là không có tội. Các người, trong vòng hai mươi bốn tiếng phải điều tra xem cô gái kia là do ai phái tới. Bắt đầu từ Hắc bang* đi!”
*Hắc bang: bang phái còn lại, cùng với Đàm Long bang không ngừng gây chiến, tranh đấu quyền quản lý toàn bộ nước H.
“Rõ, thưa bang chủ!”
Đám thuộc hạ nhanh chóng lên chiếc xe phía sau, cả đoàn người cũng lập tức xuất phát. Người đàn ông ngồi trong xe, khứu giác vẫn còn ám mùi hương quyến rũ trên tóc người con gái kia.
“Hừ, dám trực tiếp lừa tình Đàm Tử Kỳ này, cô cũng gan thật đấy. Tôi thật sự muốn xem, là ai đã đứng đằng sau cái gan to bằng trời của cô!”
Cùng lúc đó, Nhạc Nhiên Kỳ ngồi lên taxi về nhà, hài lòng với hai món đồ hơn hai mươi tỷ nằm gọn trong túi. Cô thầm nghĩ người đàn ông này cũng quá ranh ma rồi, còn cài người chặn sẵn ở cửa ra vào. Nếu trước đó cô không cao tay mang theo quần áo và chút đồ hóa trang, e là không thể qua mắt được bọn họ.
Nhạc Nhiên Kỳ biết rõ, mười tầng trên cùng của Las Ven đều không có camera, do thường phải tiếp đón nhiều vị khách không thể dễ dàng để lộ thông tin. Cô nhanh trí đánh vào việc này mà hóa trang trước khi bắt gặp camera. Hôm nay lượng khách ra vào mười tầng trên cùng không phải là ít… Tóm lại người đàn ông kia muốn tìm thấy cô, e là chỉ có trong mơ.
Nhạc Nhiên Kỳ đánh giá thấp đối phương, cho rằng dù anh ta có là người của Đàm Long bang, cũng không phải vị trí quyền lực đến mức có thể lật tung Hoa thành lên để tìm ra cô.
Nhạc Nhiên Kỳ vừa cười tự mãn, vừa lấy điện thoại gọi cho khách hàng “yêu dấu”.
“Ông già, thứ ông muốn tôi làm, cũng đã làm xong rồi.”
“K, đúng là cô không bao giờ khiến tôi thất vọng. Vậy khi nào tôi có thể nhận được hàng?”
Nhạc Nhiên Kỳ liếc mắt sang công viên bên đường, lạnh giọng: “Bốn giờ chiều mai, đến công viên trung tâm thành phố, tự động sẽ có người đến đưa hàng cho ông. Giao dịch của chúng ta kết thúc rồi, không hẹn gặp lại.”
Nói rồi cô liền cúp máy, sim trong điện thoại cũng bị lấy ra, bẻ gãy tại chỗ. Quy tắc làm việc của cô chính là như vậy, một vị khách không hợp tác hai lần, mỗi một phi vụ, cô sẽ lại dùng phương thức liên lạc khác nhau. Để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho bản thân cô, cũng chỉ có thể dùng cách này thôi.
—---------------
Năm giờ chiều hôm sau, tại con hẻm gần công viên trung tâm.
“Hự!”
“Khai mau! Tại sao ông lại giữ viên thạch anh hồng này?” - Thuộc hạ thân cận của Đàm Tử Kỳ, Đông Diệt vừa bóp chặt cổ đối phương, vừa gặng hỏi.
Người đàn ông trung niên béo tốt giờ đã trong trạng thái bất ổn, mếu máo xin tha: “Tôi… là tôi mua về, tôi không biết gì hết!”
Đàm Tử Kỳ ngồi một bên xem kịch, đúng là mất hết kiên nhẫn. Anh chỉ vừa cất tiếng, lão già kia đã sợ đến bĩnh ra quần.
“Trẻ hư không chịu đáp lời người lớn, thì nên cho ăn vài viên kẹo, như vậy mới ngoan.”
Đông Diệt rút súng, lên đạn rồi chĩa vào đầu lão già nhát gan: “Ông già, muốn làm trẻ ngoan, hay phải có kẹo mới chịu ngoan?”
“Tôi… tôi nói. tôi nói!”
Đàm Tử Kỳ bật cười, nụ cười nham hiểm khiến người ta phải khiếp sợ: “Nên như vậy từ sớm.”
“Tôi không phải là người của Hắc bang gì cả, là tôi đã liên hệ được với thị trường chợ đen ở Thái Lan, có người muốn mua thạch anh hồng với giá năm tỷ. Tôi thấy chuyện này hời quá, nên đã thuê người lừa đảo đến buổi đấu giá, mang viên đá đó về, như vậy tôi chỉ mất hai mươi triệu tiền vốn…”
“Đúng là có gan làm giàu. Đàm Long bang sớm đã tung tin muốn sở hữu viên đá đó, ông cũng dám động vào?” - Đông Diệp vừa nói vừa dí sát đầu súng lạnh ngắt vào cổ đối phương.
“Tôi không dám, tôi không dám! Tôi sai rồi!”
Tiếng khóc của lão già khiến Đàm Tử Kỳ đau hết cả đầu. Chỉ cần ông ta không liên quan đến Hắc bang, anh cũng không muốn quan tâm nhiều như vậy. Có điều…
“Ông đã thuê ai? Tôi muốn biết danh tính người đó.”
“Cô ta thuộc một tài khoản nặc danh ở sàn thương mại đen, biệt danh là quý cô lừa đảo K. Tôi chuyển khoản trước cho cô ta, sau đó cô ta giao viên đá cho một đứa nhóc bán hoa ở công viên mang đến cho tôi. Tôi hoàn toàn chưa từng gặp mặt cô ta bao giờ. Sau khi giao dịch xong, cô ta cũng khóa sim rồi.”
Đàm Tử Kỳ cười lớn: “Qúy cô lừa đảo, cái tên nghe hay thật đấy. Sao trước nay tôi không biết đến nhỉ?”
“Bang chủ, ở sàn thương mại đen đúng là thỉnh thoảng có xuất hiện cái tên này. Nghe nói cô ta làm việc rất uy tín, thông tin lại được bảo mật kĩ đến mức mỗi khách hàng chỉ được hợp tác một lần với cô ta thôi.” - Đông Diệt báo cáo.
Đàm Tử Kỳ nhếch môi, một tay vuốt tóc, lại tự rà ngón trỏ lên môi mình. Người ngoài nhìn vào, cũng có thể cho đây là một hành vi biến thái.
“Mỗi người chỉ có một cơ hội à? Đúng là thú vị.”
“Bang chủ, vậy…”
“Đặt lịch với cô ta đi!”