Quốc Tướng Gia Thần Toán

Quốc Tướng Gia Thần Toán - Chương 30: Danh chấn thiên hạ




Hạ Vũ vội vã đem hộp thuốc rời khỏi dược phòng, Tiêu Lạc theo sau, Ân Tịch Ly và Viên Liệt cũng bắt kịp, bốn người cùng nhau chạy đến phủ Thừa tướng của Quý Tư.

Dọc đường đi, gia nhân kia kể sơ qua với mọi người, bảo rằng sáng sớm hôm nay, thị vệ canh cổng bất chợt nghe ngoài cửa “thùng thùng” hai tiếng, như thể có gì đó nằng nặng nện vào, vừa mở toang cửa ra nhìn thì thiếu chút nữa bị hù chết: có một nữ nhân toàn thân đẫm máu đang ngã sấp ở đó.

“Toàn thân đẫm máu?” Viên Liệt kinh ngạc.

“Ân, cô nương đó thụ thương nghiêm trọng a!” Gia nhân lắc đầu, “Thừa tướng vừa thấy đã cho đưa vào nhà, rồi lập tức gọi người đi thỉnh Hạ thần y, có điều trong lúc đưa vào, biểu hiện của cô nương tựa hồ đã sắp tắt thở đến nơi!”

Hạ Vũ nhíu mày, hỏi, “Cô nương đó tầm bao nhiêu tuổi?”

“Còn rất trẻ a!” Gia nhân nói, “Thoạt nhìn nhiều nhất là hai mươi tuổi, rất xinh đẹp, chỉ là ăn mặc khá cổ quái.”

“Có phải là vận trang phục của người ngoại tộc không?” Ân Tịch Ly hỏi.

“Ân!” Hạ nhân trong nhà Thừa tướng cũng có chút hiểu biết, gật đầu trả lời, “Tiểu nhân nhận thấy, hình như nàng mặc xiêm y kiểu người Miêu.”

Viên Liệt đưa mắt nhìn Ân Tịch Ly__ từ tây nam tới phải không?

Ân Tịch Ly mỉm cười, không lên tiếng.

Mọi người vừa đến phủ Thừa tướng của Quý Tư, đập vào mắt đã thấy ngay những vệt máu nhỏ giọt trên mặt đất kéo dài thật xa.

Viên Liệt chau mày, mất nhiều máu như vậy, còn có thể sống được sao?

Hạ Vũ cũng nhíu mày im lặng, tăng nhanh cước bộ.

“Tịch Ly!”

Lúc này, Quý Tư đã cuống cuồng chạy ra, ngoắc mọi người, “Hạ thần y, người đang ở bên trong!”

Hạ Vũ vừa bước vào phòng, nhìn thấy hiện cảnh, không khỏi chau mày, gọi người bưng nước nóng lên, đi ra cửa, nói với Ân Tịch Ly, “Mau đến hỗ trợ!”

“Nga.” Ân Tịch Ly chạy vào, sau đó, đại môn đóng lại, bên trong lập tức yên tĩnh không một thanh âm.

Mọi người chờ ở bên ngoài, Viên Liệt hỏi Quý Tư, “Tướng gia, đó là ai?”

Quý Tư nheo mắt nghĩ ngợi một chút, rồi lấy trong người ra vật gì đó đưa cho hắn, “Ngươi xem đi.”

Viên Liệt tiếp lấy, quan sát, nhận ra đó là một tấm lệnh bài bằng đồng, trên mặt khắc chữ ‘Nam’…

“Người Nam quốc sao?” Viên Liệt hỏi, “Trên mặt đồng bài còn có hình một con diều hâu, đây là biểu tượng của hoàng tộc… Lẽ nào chính là Nam vương?”

“Cách đây không lâu ta nhận được tin tức, nói là lão Nam vương vừa tạ thế, hiện tại đã lập tân Nam vương tên gọi Tô Mẫn, cũng trạc tuổi này, chẳng biết có phải là nàng không…” Quý Tư nói.

“Không phải chứ?” Tiêu Lạc hỏi, “Nếu thực sự là Nam vương thì thân phận nàng tôn quý như vậy, làm thế nào lại lưu lạc đến tận đây? Đã vậy bản thân còn bị trọng thương?”

“Cái đó chỉ có thể chờ nàng tỉnh dậy mới biết được.” Quý Tư nói, “Có điều nàng tìm ngay đến chúng ta, việc này rất đáng ngờ.”

“Đúng vậy.”Viên Liệt tán thành, “Vì sao không gục ở đâu mà lại đến ngay trước cửa nhà Quý tướng? Lẽ nào chỉ là trùng hợp thôi?”

“Ta và lão Nam vương, tính trên danh nghĩa cũng có chút quan hệ.” Quý Tư nói, “Lão Nam vương… chính là thân thích của nương tử ta.”

“Thân thích?” Viên Liệt giật mình, không ngờ Quý phu nhân đáng mến còn mang huyết thống ngoại tộc nữa a.

Quý Tư gật đầu, nói, “Nương tử của ta vốn có chút huyết thống ngoại tộc, cho nên mới cực kỳ xinh đẹp.”

Viên Liệt và Tiêu Lạc thấy Quý Tư nhắc đến vẻ đẹp của nương tử nhà mình thì trên mặt liền lộ ra vẻ đắc ý, cũng chẳng biết sao cho cam, quả nhiên, đúng là Quý tướng gia hết lòng quan tâm đến phu nhân.

Ân Tịch Ly cùng Hạ Vũ ở trong phòng cứu người, bọn Viên Liệt chờ bên ngoài, chớp mắt một cái… trời cũng đã tối.

Viên Liệt ngó Tiêu lạc, hỏi, “Đã qua mấy canh giờ rồi?”

Tiêu Lạc nhìn sắc trời một chút, “A…chí ít cũng được bốn canh giờ, không thấy trời tối đi rồi sao.”

“Đã lâu như thế ư?” Viên Liệt cảm thấy thật khó tin, “Hai người bọn họ làm cái gì ở bên trong vậy? Thậm chí có đem thân thể cô nương kia mổ ra ghép lại thì nhiêu đó thời gian cũng đủ rồi chứ.”

“Khục khục.” Tiêu Lạc tằng hắng một tiếng, nói, “Ngươi đừng có ăn nói nghe dã man như vậy được không?”

“Chẳng phải ngươi không thích nữ nhân sao?” Viên Liệt nhướn mày, “Dã man ở chỗ nào?”

Tiêu Lạc lắc đầu, tiếp tục chống tay lên cạnh bàn nâng má chờ đợi.

Sau đó, Tề Diệc và Tề Linh tới, bọn họ vừa đi dâng hương về, Tề Linh mua tràng hạt cho tất cả mọi người, vừa đến phủ nha, biết được cả nhóm Ân Tịch Ly đều qua phủ Thừa tướng cứu người, cả hai thấy lo lắng nên chạy tới. Viên Lạc đã hạ sốt, nằm trên giường mãi thấy uể oải cũng chạy đến, mọi người đợi trong sân đến tận canh ba, Ân Tịch Ly và Hạ Vũ vẫn chưa ra.

“Sao vẫn còn chưa trở ra a?” Tề Linh mệt mỏi gục gặc đầu, rồi tìm đến chỗ Quý phu nhân ngủ chung.

Bọn Viên Liệt cùng Quý Tư lưu lại, đợi đến lúc gà gáy báo sáng, mặt trời đã lên ở đằng đông… mới thấy cửa mở.

“Ai nha, chết mất.” Thời điểm Ân Tịch Ly loạng choạng đi ra mặt mũi đã trắng bệch, tay dính đầy máu, gọi Viên Liệt, “Lấy cho ta vò rượu đi.”

Viên Liệt vội vàng phân phó hạ nhân đi lấy, Tề Diệc đem nước lại cho Ân Tịch Ly, Ân Tịch Ly chà chà chà, rửa đi rửa lại hết lần này tới lần khác mà vẫn cảm thấy còn thoang thoảng mùi máu tanh, bắt đầu kể lể, “Hạ Vũ càng ngày càng bất bình thường, không ngờ còn có biện pháp chữa trị này, tiêu rồi tiêu rồi, thế nào buổi tối cũng gặp ác mộng!”

“Hạ Vũ đâu?” Tiêu Lạc hỏi.

“Nga, còn phải khâu thêm vài mũi cuối cùng nữa, đợi hắn khâu xong sẽ ra ngay.” Ân Tịch Ly trả lời.

Mọi người hãi hùng đến dựng cả tóc gáy, Viên Liệt hỏi, “Đích thực là phải mổ ra? Rồi sau đó thì khâu lại thật sao?”

“Ngô.” Ân Tịch Ly gật đầu, nói, “Dù sao cũng đã bảo toàn được tính mạng của cô nương, không biết ai thù sâu oán nặng, chém nàng hơn mười đao, ruột lòi cả ra! Hạ Vũ bảo nha đầu kia cũng ngoan cường lắm, tự mình dùng vải băng lại, cầm cự đến ba ngày không chết!”

Quý Tư nhíu mày, hỏi Ân Tịch Ly, “Nàng vẫn chưa nói mình là ai sao?”

“Làm sao nói được, vẫn còn mê man bất tỉnh mà.” Ân Tịch Ly nói, “Có điều dường như nàng mê sảng rồi nói ra toàn mấy câu hết sức dọa người, loại nữ nhân này ngàn vạn lần đừng nên dây vào a!”

“Nàng nói mê cái gì?” Viên Liệt hỏi.

“Khục khục.” Ân Tịch Ly mô phỏng bộ dạng hung tợn mà kể, “Nàng bảo…Nghịch tặc, ta không chết đâu, ta còn phải lôi ngươi ra phanh thây vạn đoạn!”

Mọi người nghe Ân Tịch Ly vừa nghiến răng nghiến lợi vừa nói, đều thấy rợn cả sống lưng.

“Nữ nhân này biết võ công không?” Viên Lạc hỏi.

“Ân!” Ân Tịch Ly gật đầu, “Hạ Vũ nói, cũng nhờ có công phu cộng thêm cừu hận cực độ tạo nên ý chí sinh tồn, nàng mới cầm cự được tới bây giờ, gặp người bình thường thì đã chết từ ba ngày trước!”

Tất cả không khỏi nhíu mày.

“À ừm.”

Ân Tịch Ly đang nói, chợt tằng hắng một tiếng.

Mọi người khó hiểu nhìn hắn, “Còn gì chưa kể không?”

Ân Tịch Ly nhìn trái nhìn phải, hạ giọng nói, “Ngô, trên ngực nàng có một hình xăm, là một con diều hâu rất đẹp.”

“A…” Quý Tư kích động, “Nàng chính là người kế vị của hoàng tộc Nam quốc?!”

Ân Tịch Ly chớp mắt vài cái, nói, “Không biết nữa.”

“Làm thế nào ngươi nhìn thấy được ngực của nàng?” Viên Liệt hỏi.

Ân Tịch Ly nhìn sang chỗ khác, “Khắp người nàng toàn là thương tích, Hạ Vũ giúp nàng khâu lại, cho nên tình cờ thấy được, Hạ Vũ cũng nhìn thấy! Đâu phải chỉ mình ta.”

“Ngươi ngoài thấy hình xăm trên ngực người ta, còn thấy được cái gì nữa?” Viên Liệt vặn hỏi.

Ân Tịch Ly cười cười, nhìn đi chỗ khác, không nói gì.

Viên Liệt cau mày, “Ngươi nói, lẽ nào không liên tục chối tội như vậy thì ngươi sẽ chết hay sao?”

“Đâu có liên quan gì tới ta a?” Ân Tịch Ly bất mãn, “Hạ Vũ cũng thấy mà!”

Đang lúc nói chuyện, chợt Hạ Vũ từ trong phòng đi ra, đến bên giếng nước rửa tay.

“Hạ thần y, thế nào rồi?” Quý Tư đi qua hỏi.

“Tướng gia, ngài gọi Hạ Vũ được rồi, thần y với chả không thần y làm gì.” Hạ Vũ vừa rửa tay vừa nói, “Mạng thì đã cứu được, phỏng chừng đến chiều sẽ tỉnh lại, toàn là vết thương trí mạng, phải chịu đau đớn không ít, nhưng sẽ không chết đâu.”

Quý Tư gật đầu, Ân Tịch Ly nói với hắn, “Quý tướng, hay là ngài cho người đến phía Nam điều tra, thăm dò xem có đại sự gì không?”

“Đã phái người đi rồi.” Quý Tư trả lời, “Khoảng hai ngày nữa sẽ có tin tức.”

“Ân.” Ân Tịch Ly gật đầu, suy nghĩ một chút, nhìn sắc trời, hỏi, “Đến lúc thượng triều chưa?”

“Ai!” Quý Tư giật bắn người, “Quên mất còn phải thượng triều nữa!” Nói đoạn, vội vã đi thay y phục.

Viên Liệt thấy tròng mắt Ân Tịch Ly nhẹ đưa, biết hắn lại muốn gây náo động, vội vàng hỏi, “Ngươi lại muốn làm gì đây?”

Ân Tịch Ly cười, “Làm loạn a!”

Viên Liệt không hiểu, Ân Tịch Ly lại vỗ vỗ vai hắn, nói, “Một hồi nữa, ngươi nhớ kỹ phải làm ngược lại với ý ta!”

“Làm ngược lại?” Viên Liệt nhíu mày không rõ Ân Tịch Ly có dụng ý gì, bất quá đành gật đầu.



Các quần thần vào triều, dường như hôm nay Trần Tĩnh thân thể bất an, trông đã uể oải lại còn không ngớt ho khan.

Đại thái giám truyền cho các quần thần có việc thì mau chóng tấu, bọn thần tử thì chỉ trông mau đến lúc bãi triều, dù sao, hiện tại đang thái bình thịnh thế, đến một trận thiên tai cũng không có, lấy gì để tấu đây.

Trần Tĩnh toan phất tay áo bãi triều, lại gặp Ân Tịch Ly bước ra, hành lễ với Trần Tĩnh, “Khởi bẩm hoàng thượng, thần có việc muốn tâu.”

“Nga.” Trần Tĩnh bất ngờ, “Tịch Ly a…Gần đây ngươi làm tri phủ thế nào rồi? Ta đã nghe không ít người khen ngươi có năng lực a…Khụ khụ.”

“Tạ ơn hoàng thượng và các vị đại nhân khen ngợi.” Ân Tịch Ly cười cười, tỏ vẻ rất khiêm tốn, một mặt nói, “Hoàng thượng, thần cầu mong có thể được điều phối nhân mã để chống lũ và phòng hạn.”

Toàn thể mọi người sửng sốt.

Trần Tĩnh không lý giải được, nhìn Ân Tịch Ly, “Tịch Ly, ngươi nói cái gì chống lũ phòng hạn? Có lũ lụt và hạn hán sao?”

Ân Tịch Ly cười nói, “Trong tháng này sẽ có, tây nam chắc chắn sẽ gặp đại lạo (lụt lớn). Trung bộ thì đại hạn, kéo dài liên tục đến ba tháng, hiện tại đang lúc gieo tiết, không bằng sớm có chuẩn bị tất sẽ tránh cho thiên hạ đại loạn.”

Ân Tịch Ly vừa phát ngôn, quần thần liền xôn xao.

Trần Tĩnh lệnh cho quần thần yên lặng, hỏi, “Tịch Ly, ý của ngươi là…Sự tình này vẫn chưa phát sinh sao?”

Ân Tịch Ly gật đầu, “Ân, nói rõ ra thì, chắc chắn là giữa hạ tuần tháng này đến thượng tuần tháng sau chuyện đó sẽ xảy ra, đương nhiên, lũ lụt và hạn hán sẽ kéo dài liên tục trong vòng ba tháng tới.”

“Ân đại nhân từ đâu mà biết được vậy?” Nhiều thần tử hỏi.

Ân Tịch Ly mỉm cười, “Nhờ đoán mệnh.”

“Phụt…”

Hai chữ ‘đoán mệnh’ vừa ra khỏi miệng Ân Tịch Ly, nhiều thần tử nhịn không nổi liền phì cười.

Trần Tĩnh cũng nhíu mày, nói, “Ân Tịch Ly, sự việc này không thể đem ra đùa giỡn được!”

Tịch Ly lắc đầu, nói, “Hoàng thượng, buổi đêm thần xem tinh tượng nên mới dự báo được, nào dám bịa chuyện, mong rằng Hoàng thượng sớm ra tay chuẩn bị. Hiện tại thiên hạ thái bình, ngũ cốc bội thu, nhưng dân cơ (nền tảng của dân) chưa được củng cố, gặp thiên tai còn chưa ứng phó nổi, một khi bị thất thu, tất sẽ oán thán gây mất trị an, lại thêm ngoại tộc rình rập, không thể khinh suất được.”

“Hừ..m..” Trần Tĩnh đương nhiên biết vấn nạn hiện nay là gì, hiện tại hắn không lo ngại, chỉ sợ giang sơn gặp phải biến cố, mà chuyện khó lường nhất lúc này chính là thiên tai! Nếu như thiên tai xảy ra, sẽ dễ dàng kéo theo khởi nghĩa, kết hợp với biến loạn trong quân ngũ, chính là lúc thích hợp để Viên Liệt nắm lấy thời cơ! Nhưng lời Ân Tịch Ly nói vẫn còn rất mập mờ, dĩ nhiên sự việc dựa vào đoán mệnh mà ra thì… sao có thể tin được đây?

Đang do dự, bất chợt Viên Liệt tiến lên một bước, nói, “Hoàng thượng, lời ấy không thể tin. Quả thực nhất định là phát ngôn hàm hồ, triều đình làm sao có thể dung nạp thứ yêu ngôn hoặc chúng này?!”

Ân Tịch Ly tự nhủ, dù bảo ngươi đối nghịch với ta, ngươi cũng không cần hung hăng đến như vậy đi? Nếu đổi lại là một tên nhát gan chẳng phải đã bị ngươi dọa chết a?

Thấy Viên liệt phản đối, không ít thần tử cũng hùa theo, mấu chốt là những điều Ân Tịch Ly nói hoàn toàn vô căn cứ, chỉ riêng nói đến đoán mệnh thôi đã chẳng có ai muốn tín phục! Suy cho cùng, việc chống lụt phòng hạn này nhất định phải huy động nhân lực rất hao tốn, bao gồm cả việc di tản bách tính, nếu thật sự không xảy ra thiên tai, chẳng những đã hao tài tốn của, còn trở thành trò cười cho thiên hạ.

Ân Tịch Ly thấy mọi người không tin, cũng chẳng buồn tranh luận, chỉ thản nhiên nói, “Hoàng thượng có thể ban chiếu cáo thiên hạ, bảo rằng đó là việc do thần cực lực kiến nghị, vạn nhất lúc bấy giờ nếu thiên tai không đến, xin cứ lấy đầu thần!”

Ân Tịch Ly vừa dứt lời, toàn thể quần thần đều kinh ngạc…

“Chỉ một cái mạng của ngươi mà gánh chịu nổi hậu quả sao?” Viên Liệt ở bên cạnh cũng ngoan cố không buông tha.

Ân Tịch Ly xoay mặt nhìn hắn, cười khẩy một tiếng, “Viên tướng quân, ý của ngươi là, nếu thật sự xảy ra hạn lạo tai ương, ngươi sẽ chịu trách nhiệm chăng?”

Viên Liệt nghẹn giọng, tuy nhiên biểu tình vẫn rõ ràng là không hề tin tưởng.

Thoạt đầu, Trần Tĩnh nghe nói quan hệ giữa Ân Tịch Ly và Viên Liệt không tồi lắm, hôm nay lại chứng kiến… Vô thức xoa xoa cằm.

“Hoàng thượng.”

Lúc này Quý Tư bước ra nói, “Thần nguyện cùng chịu trách nhiệm với Ân Tịch Ly.”

Quần thần càng thêm kinh hãi, lẽ nào ý của Quý Tư là, nếu như không có hạn lạo, hắn và Ân Tịch Ly sẽ cùng nhau chịu trảm đầu sao?

“Hoàng thượng!” Viên Liệt nói, “Thần nghĩ không thể tin!”

Viên Liệt cũng không nhượng bộ.

Trần Tĩnh ngẫm nghĩ một chút rồi khoát khoát tay, nói, “Ân…Chống lũ phòng lụt đúng là hao tài tốn của, thế nhưng hạn hán lũ lụt đều không phải chuyện đùa, nếu Ân Tịch Ly và Quý tướng nguyện ý đem tính mệnh ra bảo đảm, trẫm cũng không thể lấy tính mạng của bách tín ra mạo hiểm, thà rằng tin là có còn hơn không…Bất quá a, Ân Tịch Ly, nếu vạn nhất trong tương lai có hạn lạo mà bị thiếu hụt tài lực, trẫm sẽ không tha cho ngươi!”

Ân Tịch Ly gật đầu hành lễ, “Hoàng thượng thánh minh.”

Thánh chỉ ban xuống, vùng trung bộ và tây nam bắt đầu lăn qua lăn lại chuẩn bị, trung bộ đào nhiều ao lớn để tích nước và đào thêm giếng, còn ở tây nam thì toàn bộ các thôn trang bị bốn bề núi non bao bọc đều phải di dời, nhất thời gây nên một trận huyên náo xôn xao.

Bách tính có những cái nhìn bất đồng đối với sự việc này, có kẻ tán thành, cũng có người bài xích, tóm lại, cái tên Ân Tịch Ly truyền ra ngoài khiến thiên hạ bách tính bất mãn, vị Tân khoa trạng nguyên trẻ tuổi này ngang nhiên dùng cách đoán mệnh để dự báo thiên tai, rốt cuộc thì hắn muốn bịp bợm để cầu danh trục lợi? Hay thật sự hắn là thần toán có khả năng dự đoán được thiên cơ?