Nhã Kiều ngồi xuống ăn cơm một cách ngon lành. Đầu tiên là phải lấp đầy cái bụng trước rồi mọi chuyện tính sau. Dù sao thì bây giờ cô chẳng có tâm trạng đến nhìn mặt tên háo sắc đó một chút nào. Sau khi ăn xong, Uyển Nhi nhanh chóng dọn dẹp đồ xuống dưới, cô ấy còn đưa cho cô một đĩa điểm tâm trông rất bắt mắt.
"Cô nương ăn thử đi! Đây là nô tì tự làm đấy ạ!"
Nhã Kiều không hiểu về mấy cái nghi thức ở trong cung cho lắm, nhưng mà cô chắc chắn là chẳng có một người nô tì nào lại rảnh mà đi làm bánh vào buổi tối như thế này cả. Chẳng lẽ Uyển Nhi có mục đích mờ ám gì đó với cô chăng?
Nhã Kiều nghiêng đầu gặng hỏi cô: "Là tự làm sao? Nhưng mà tại sao chứ?"
Uyển Nhi chân thành đáp: "Bởi vì em không muốn bị cô nương ghét, em không muốn quay về chỗ cũ để làm việc, ở đó vừa đói lại thường xuyên bị đánh."
Nghe tới đây, Nhã Kiều mới hiểu được hoàn cảnh vô cùng khó khắn của Uyển Nhi trong hoàng cung này. Một người không danh, không phận, bị người ta chà đạp lên cũng không phải là một chuyện hiếm thấy nữa. Nhã Kiều nới lỏng thái độ cảnh giác của bản thân, cầm thử chiếc bánh mà Uyển Nhi làm lên ăn thử.
"Mùi vị không tồi." Cô mỉm cười nhìn về phía Uyển Nhi.
Cô ấy chỉ biết nở một nụ cười tươi tắn thay cho câu nói hạnh phúc của bản thân. Vì vừa nãy ăn hơi no nên dạ dày của Nhã Kiều chỉ có thể chứa một chiếc bánh duy nhất. Cơn buồn ngủ cũng ập đến nhanh chóng. Nhã Kiều ngáp ngắn, ngáo dài mà ra lệnh cho Uyển Nhi lui xuống. Thế nhưng, cô ấy lại lên tiếng hỏi cô:
"Cô nương không đến thăm quốc sư sao? Ngài ấy đã bị thương đấy ạ!"
Nhã Kiều cũng chẳng thèm quan tâm đến sống chết của lão hồ ly đó. Tên đó chết sớm thì người được lợi là cô, chứ là phải là hắn đâu. Nhã Kiều lắc đầu đáp:
"Không đâu, cho dù trời có sập thì ta cũng không thèm đến thăm hắn."
Ngoài miệng thì nghe rất quyết liệt, thế nhưng bây giờ cô đã đứng ngay trước cửa phòng của Lãnh Huyết một cách không thể nào tin nổi. Cô chỉ biết thở dài mà trách bản thân đã quá yếu đuối, chỉ vừa nghe Uyển Nhi nói rằng hắn bị thương là vì chịu hình phạt thay cô, thì lương tâm lại cắn rứt không ngừng. Vậy là bây giờ cô đã nợ hắn ta một ân tình rồi sao? Nhã Kiều đành bật lực mà mở cửa bước vào trong. Bởi cô cảm thấy, càng suy nghĩ nhiều thì bản thân sẽ điên lên mất, cứ vào xem tình hình của tên đó rồi tính tiếp.
Cô vừa bước hẳn vào trong thì cánh cửa phòng đột nhiên đóng sầm lại, làm cho cô giật hết cả mình. Dù sao đã lựa chọn vào đây rồi thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần chiến đấu với lão hồ ly đó thôi. Cô tiến đến trước giường của Lãnh Huyết. Hắn ta vẫn đang miên man trong giấc ngủ của bản thân. Đôi mày nhăn lại, khuôn mặt trông có vẻ rất khó chịu, giống như gặp phải ác mộng vậy. Nhã Kiều nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường của hắn, đặt tay lên trán đo thử nhiệt độ. Có vẻ như hắn bị ốm rồi nên hai má mới nóng bừng như vậy. Nhã Kiều định lấy khăn ướt đắp lên trán cho hắn, thì nhiệt độ cơ thể lại giảm đột ngột, lạnh đến thấu xương.
Sự biến đổi lạ thường này của hắn khiến cho cô rất bất ngờ. Cô vội vàng lật chăn của hắn ta xem thử. Đập ngay vào đôi mắt của cô lúc này là những vết roi vụt rất sâu trên cơ bụng của Lãnh Huyểt. Nó không hề được băng bó lại một cách gọn gàng đến cả việc sát trùng cũng chưa làm nữa. Nhã Kiều định quay trở lại phòng lấy thuốc cho Lãnh Huyết thì lại bất ngờ bị hắn kéo lại. Hành động này của hắn khiến cô không kịp trở tay, ngã nhào lên người hắn.
"Nàng đến thăm ta sao?" Hắn ta nhỏ giọng hỏi cô.
Nhã Kiều liền phản bác: "Không có, ta đến đây chỉ để xem ngươi chết hay chưa thôi!"
Cô cố gắng thoát khỏi vòng tay của Lãnh Huyết, thế nhưng cô càng cựa quậy, càng khiến cho vết thương trước ngực Lãnh Huyết ngày càng nặng hơn. Giọng nói của hắn trở nên yếu đuối mà nhắc nhở cô:
"Đừng động, nếu không ta sẽ chết thật đó!"
Nhã Kiều cũng phải bất lực mà nằm yên trong vòng tay của hắn. Mặc dù hắn cực kì đáng ghét, nhưng mà dù sao mấy vết thương này cũng là vì cô mà ra. Nhã Kiều không muốn phải nợ ân tình của bất kì ai, đặc biệt là cái tên cửu vĩ hồ này.
"Tại sao ngươi lại cứu ta? Ta còn muốn giết ngươi cơ mà!"
Lãnh Huyết dùng tay nâng cằm của cô lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, "Bởi vì nàng là nương tử của ta mà! Vi phu phải bảo vệ nương tử chứ!"
Nhã Kiều dứt khoát hất tay của hắn ra, "Đừng có mà nói bậy, ta không có thích ngươi."
Bản thân cửu vĩ hồ biết rất rõ Nhã Kiều rất ghét hắn. Thế nhưng, cho dù cô có cố gắng chối từ đến đâu thì hắn vẫn sẽ khiến cô phải yêu hắn một cách say đắm mà thôi. Lãnh Huyết cúi xuống, đặt một nụ lên lên trán của cô.
"Không sao, nàng chỉ cần biết ta yêu nàng là được."