Quốc Sư Hồ Yêu Muốn Quyến Rũ Tôi!

Chương 21: Chương 21




Trong khoảnh khắc này, Nhã Kiều đã nhận ra rằng, bản thân đã ngốc nghếch rơi vào bẫy của Lãnh Huyết một cách dễ dàng. Chỉ vì vài giọt nước mắt của tên hồ ly gian xảo này mà cô đã đồng ý ở lại cái hoàng cung chết chóc này trong vô thức. Nhã Kiều liền đứng phắt dậy, nhất quyết lật mặt không chịu nhận người:

“Không phải, ta không hề muốn ở bên cạnh ngươi, ta không muốn phải sống với một tên háo sắc như ngươi đâu.”

Lãnh Huyết bình tĩnh đứng dậy, phủi bụi trên y phục của bản thân, “Không sao, cho dù nàng có nhất quyết phủi bỏ hết những lời nói vừa rồi thì cũng sẽ phải ở lại đây cùng với ta mà.”

Nhã Kiểu cảm thấy cứ dây dưa không dứt với tên hồ ly gian xảo này thì sẽ khó mà chạy thoát khỏi đây hơn thôi. Cô cần phải tìm cách đánh lạc hướng rồi nhanh chóng rời khỏi hoàng cung. Đang mày mò suy nghĩ tìm phương án tiếp theo thì tiểu hoàng đế vừa nãy bị cô vô tình đánh ngất, giờ đã tỉnh dậy. Cậu ngồi dậy xoa nhẹ sau gáy của bản thân, ngước mắt lên nhìn Nhã kiều một cách khó hiểu.

“Tại sao tỷ lại đánh ngất đệ vậy? Đau quá đi.”

Trong đầu Nhã Kiều liền nảy ra một ý tưởng rất táo bạo. Cô cầm con dao găm, tiến đến kề vào cổ của Chấn Kiệt, ánh mắt trở nên sắc lạnh nhìn về phía Lãnh Huyết.

“Một là thả ta ra, hai là ta sẽ giết tiểu hoàng đế này của ngươi đấy.”

Chấn Kiệt bị hành động bất ngờ này của cô làm cho sợ đến chân tay run lẩy bẩy, không dám nhúc nhích. Cậu đưa ánh mắt long lanh về phía quốc sư mà khẩn cầu:

“Lãnh Huyết, mau cứu trẫm với, trẫm không muốn chết trẻ như thế này đâu.”

Khuôn mặt của Lãnh Huyết vẫn như vậy, không hề bày ra một biểu cảm lo lắng nào đối với tiểu hoàng đế. Hắn chỉ búng nhẹ tay một cái, con dao găm trong tay Nhã Kiều bốc hơi một cách kì lạ. Cô đã đoán trước tên khốn này sẽ xài chiêu cũ nên cô đã nhanh tay bóp chặt lấy cổ của Chấn kiệt. Sức lực từ bàn tay cô áp lên cái cổ nhỏ của cậu bé ngày càng mạnh, khiến cho hô hấp trở nên khó khăn hơn. Hành động tàn nhẫn này của cô làm cho Lãnh Huyết cũng phải giật mình.

“Dừng tay lại đi, nàng không biết nàng đang đụng vào con trai của ai đâu.”

Nhã Kiều không hề bị những lời nói cảnh báo này của Lãnh Huyết làm cho lung lay. Cô vẫn giữ vững suy nghĩ ban đầu của bản thân mình, không những không nới lỏng bàn tay ra mà lại càng bóp chặt hơn. Khuôn mặt cô lúc này trông vô cùng nghiêm túc, tiếp tục bàn giao điều kiện với hắn:



“Sự kiên nhẫn của bổn cô nương có giới hạn, ngươi đừng có quyết định chậm trễ để rồi thằng bé phải chết một cách oan uổng.”

Hắn nhăn mày lại, giọng nói thể hiện rõ sự lo lắng của bản thân: “Thôi được rồi, nàng đi đi.”

Nghe câu nói chắc chắn này của hắn, Nhã Kiều mới yên tâm một phần nào mà nới lòng bàn tay, để Chấn kiệt có thể hít thở không khí bình thường. Nhã Kiều định dùng khinh công vượt khỏi tường của hoàng cung thì cô bất ngờ bị một cái gì đó đánh văng xuống mặt đất. Nhã Kiều cố gắng đứng dậy, nhìn thẳng về phía Lãnh Huyết.

“Người dám đánh lén ta sao?”

Chưa kịp để Lãnh Huyết lên tiếng biện minh thì một giọng nói của người phụ nữ đã trả lời thay hắn:

“Là ta, một con người thấp kém như ngươi mà cũng muốn uy hiếp mạng sống của con trai ta sao?”

Nhã Kiều liếc mắt nhìn về hướng phát ra giọng nói. Ngay trước mặt cô là một người phụ nữ trên người khoác lên một bộ phượng bào vô cùng chói mắt. Trên đầu cài rất nhiều trâm vàng và đá quý, đến cả phong thái và dáng đi cũng rất chuẩn, không lệch một chút nào. Tuy nhiên, nhìn người phụ nữ cao sang, quý phái đấy, nhưng Nhã Kiều lại có cảm giác vô cùng xấu. Một màu hắc ám đen và mờ ảo đang phủ lấy người của bà ta, khiến cô không thể sinh ra nghi ngờ rằng bà ta bị ác linh ám.

Cô cất giọng gặng hỏi: “Bà là ai? Rốt cuộc có thân phận gì?”

Bà ta không thèm để ý đến câu hỏi của Nhã Kiều, chỉ một mực quan tâm đến tiểu hoàng đế đang nằm ngất dưới mặt đất. Bà ta xót xa ôm tiểu hoàng đế vào trong lòng, nhìn thấy vết bầm trên cổ con trai yêu quý càng khiến cho cơn thịnh nộ trở nên đáng sợ hơn. Chỉ với một ánh mắt, nó đã khiến Nhã Kiều không thể nào đứng vững mà quỳ sụp xuống đất. Rõ ràng cô không hề muốn quỳ gối trước bà ta một chút nào, nhưng đôi chân của cô lại không hề chịu nghe lời, giống như nó không còn là một phần của cơ thể cô nữa vậy.

“Ngươi thật đáng chết, dám khi quân phạm thượng, mưu đồ ám sát hoàng đế.”

Từng câu, từng chữ mà bà ta nói nghe thật đáng sợ. Nhã Kiều mặc dù đang sợ đến nỗi đôi chân không thể đứng dậy nổi, nhưng mà cô phẫn cố gắng ngẩng đầu lên mà nói chuyện với bà ta:

“Bà chắc là thái hậu của triều Hạ ngay lúc này đúng chứ? Vậy mà một mẫu nghi thiên hạ như bà lại mang trong người một con ác linh vô cùng mạnh mẽ là sao nhỉ? Bà đã lấy thứ gì đó rất quý hiếm để trao đổi với ác linh đúng chứ?”