Quốc Sư Hồ Yêu Muốn Quyến Rũ Tôi!

Chương 17: Chương 17




Khoảng cách của cả hai áp sát vào nhau, họ có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm của đối phương. Thật ấm áp và nồng cháy. Nhã Kiều bị hắn cưỡng hôn cho đến khi cô sắp cạn hết không khí mới chịu buông tha cho cô. Khuôn mặt Nhã Kiều lúc này đã đỏ bừng hết lên, hơi thở gấp gáp cùng với nhịp tim không ngừng tăng lên. Lãnh Huyết lại cúi xuống cắm nhẹ vào cổ của cô, hưởng thụ một cách sảng khoái. Từng chút, từng chút một, hắn hôn lên đôi má của cô, sau đó lại thuật tay rút nút thắt của chiếc yếm đỏ. Với sức lực hiện tại của cô lúc này không thể nào mà đấu lại được. Trong hai kiếp của cô chưa bao giờ chịu nhiều sự sỉ nhục đến vậy. Cảm xúc bắt đầu rối loạn, cô không kìm được nước mắt của bản thân, nó cứ không ngừng lăn tăn trên đôi má hồng hào ấy.

Lãnh Huyết cũng không muốn ép bức Nhã Kiều làm chuyện này với hắn. Chỉ là hắn muốn chọc cô một chút thôi, không ngờ cô lại khóc thật. Hắn tháo dây trói ở tay chân, dịu dàng đắp chăn lên cho cô.

"Xin lỗi, ta không muốn làm ngươi khóc đâu! Ta sẽ không ức hiếp ngươi nữa!"

Lãnh Huyết nhỏ giọng dỗ dành cô như một đứa trẻ. Nhã Kiều không thèm nhìn mặt hắn nữa, cô dứt khoát chùm chăn lại, không cho hắn thấy khuôn mặt của cô lúc này. Lãnh Huyết cũng đành phải nhường nhịn cô, hắn rời khỏi giường đi đến điện cầu phúc.

"Quân Hạo, cảnh chừng nàng ấy cho đàng hoàng."

"Vâng, thần đã hiểu."

Quân Hạo là một thị vệ thân cận của Lãnh Huyết. Hắn cũng là một yêu quái thuộc dòng tộc của cáo trắng. Thân thủ và pháp thuật cũng cực kì tốt. Sau khi nhận lệnh từ chủ nhân, hắn đã đứng ở ngoài cửa canh chừng từ sáng tới tối, chỉ cho phép một nô tì mang đồ vào trong cho Nhã Kiều.

"Cô nương, y phục mới của người đây ạ! Cô nương ơi?"

Cô ấy nhỏ giọng đánh thức Nhã Kiều tỉnh dậy. Thế nhưng cái chăn trên giường vẫn không nhúc nhích một chút nào, làm cho cô có chút lo lắng, tiến đến xem thử.

"Xoạt..."

Một con dao găm đã kề lên cổ của Uyển Như. Cơ thể của cô ấy không dám cử động một chút nào, chân tay đã sợ đến nỗi không thể nhúc nhích. Một giọng nói thì thầm vào tai của cô:

"Không được hét! Ta muốn ngươi thế chỗ cho ta."

Uyển Như chỉ biết gật đầu lia lịa, đồng ý với tất cả yêu cầu mà Nhã Kiều đưa ra. Một lúc sau, cả hai người đã đổi y phục cho nhau. Nhã Kiều trở thành nô tì, còn Uyên Như thì trở thành cô, ngoan ngoãn ngồi trên giường. Bây giờ cô mới để ý đến khuôn mặt của cô nương trước mặt, rất giống với người mà hôm qua cô mượn y phục để lẻn vào cung Hà Tây. Cô nhỏ giọng hỏi:



"Ngươi tên là gì? Hiện tại làm nô tì cho cung nào?"

"Nô tì tên Uyển Như, mới sáng nay được điều vào cùng Hà Tây hầu hạ cô nương. Lúc trước em chỉ là nô tì của ngự thiện phòng mà thôi." Cô ấy nhỏ giọng đáp lại.

Chỉ thấy Nhã Kiều gật đầu, đeo lên một tấm khăn che mặt để tên thị vệ bên ngoài không phát hiện ra cô. Sau đó hành động như một người bình thường, nhẹ nhàng mở cảnh cửa phòng, bước ra.

"Tiểu thư đã thay đồ xong rồi ạ, nô tì xin phép được cáo lui."

Nhã Kiều cúi gằm mặt xuống để tránh ánh mắt săm soi của tên thị vệ. Khi quay người rời đi, cô mới yên tâm mà ngẩng đầu lên đi tiếp được. Quân Hạo liếc mắt nhìn bóng dáng của Nhã Kiều rời đi mà cũng phải bất lực. Vốn dĩ cậu đứng ở đây để canh chừng theo lệnh của quốc sư đại nhân. Nhưng ngài ấy lại nói rằng nếu cô muốn trốn thì cứ để cô ấy trốn, không cần phải ngăn cản, vậy cần cậu đứng đây làm cái gì cơ chứ? Mặc dù đã làm dưới trướng của Lãnh Huyết nhiều năm nhưng bản thân cậu vẫn chẳng thể hiểu rõ được suy nghĩ của ngài ấy.

Cậu chỉ biết thở dài mà chấp nhận sự thật: "Thôi bỏ đi, quyết định của ngài ấy sẽ không thể nào sai được!"

[...]

Nhã Kiều đi xa cung Hà Tây thì mới có thể thở phào nhẹ nhõm được. Cải trang vào ban ngày như thế này rất dễ bị bắt nhưng vẫn đỡ hơn là đợi đến buổi tối. Khi đó tên hồ ly gian xảo kia quay lại thì cô sẽ tiêu ngay. Nhã Kiều men theo con đường cũ mà hôm qua cô lẻn vào, đi đến ngự hoa viên. Ở đây vào thời gian hiện tại thì tạm thời sẽ không có bất kì linh gác nào đến. Cô chỉ cần đi qua nơi này một đoạn nữa là sẽ ra khỏi hoàng cung được.

"Loạt xoạt..."

Nhã Kiều không ngờ lại có người đến vào thời gian như thế này, bởi vì chỉ có hoàng đế mới được đến đây mà thôi không ngờ lại có một cậu nhóc một mình đi vào đây. Để không bị phát hiện hành tung, Nhã Kiều trốn lên trên cái cây gần đó. Cô liếc mắt nhìn xuống quan sát từng hành động, cử chỉ của cậu bé.

Chấn Kiệt cứ đi dạo xung quanh đó một mình, hái những bông hoa hồng xinh đẹp đang nở rộ xuống. Câu ta vui vẻ đi đến dưới gốc cây mà cô đang trốn, cất giọng mời gọi cô:

"Tỷ tỷ xuống đây chơi với ta đi!"