Ăn cơm cùng người đẹp, thời gian luôn trôi qua rất nhanh, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy mới ngồi vào ăn đó thôi vậy mà đã mười rưỡi tối rồi.
Bởi vì Nam Cung Vân có thói quen ngủ sớm để giữ gìn nhan sắc, hơn nữa thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô ta rất có quy luật, vậy nên, mặc dù hắn muốn tiếp tục trò chuyện, nhưng chỉ đành thức thời mà dừng lại. Trở về phòng ngủ một lần nữa, cởi giày nằm ngửa lên chiếc giường tròn mềm mại, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy cả thế giới như đã yên tĩnh trở lại, bên tai chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều của hắn. Cứ như vậy, ngơ ngác nhìn lên trần nhà, cũng không biết là trôi qua bao lâu, Hạ Thiên Kỳ mới giật mình nhớ ra chuyện gì đó, sau đó ngồi bật dậy, nhảy xuống giường. Mở chiếc máy tính đặt cạnh giường lên, đăng nhập vào tài khoản QQ của hắn, Hạ Thiên Kỳ phát hiện, tên QQ của ông ngoại hắn đang sáng, hắn không biết là, vì ông ấy mà mẹ hắn đã luôn treo tài khoản như vậy. Ấn vào khung chat với ông mình, Hạ Thiên Kỳ gửi tin nhắn đi: Ông ngoại? Sau khi gửi tin nhắn đi, Hạ Thiên Kỳ lập tức rơi vào trạng thái thấp thỏm chờ đợi, hi vọng cha của hắn cũng đang ngồi trước màn hình máy tính. Vốn dĩ, hắn rất muốn liên lạc với ông hắn là bởi vì, bùa hộ thân lúc trước ông ngoại cho hắn quả thật đề phòng quỷ vật rất hiệu quả, có thể dùng để làm vật bảo mệnh. Hơn nữa, thể chất ác linh của hắn khó mà mạnh lên trong một thời gian ngắn, muốn đợi ngày nó mạnh hơn, thì cũng không thể thiếu những vật bảo hộ này. Mặc dù hắn không biết bùa hộ thân là do ông ngoại hắn tự làm, hay là nhờ vào đâu mà có được, nhưng bất kể là như thế nào, cháu trai như hắn rơi vào tình trạng sinh tử, chẳng lẽ người làm ông thấy chết mà không cứu sao? Hạ Thiên Kỳ cảm thấy bất an, trái tim cũng rung lên không ngừng, rất lâu sau thì khung chat mới nhảy lên tin nhắn trả lời: Ngày nào cũng ông ngoại, ông ngoại, tại sao không nghĩ đến mẹ mày hả? Xong đời. Hạ Thiên Kỳ đọc tin nhắn vừa đến, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, không thể ngờ được QQ vẫn là do mẹ hắn treo giùm. Mẹ à, mẹ có thể đừng dùng QQ của ông ngoại được không? Hơn nữa, con tìm ông là vì có chuyện quan trọng mà. Mẹ cũng không muốn dùng đâu, mấu chốt là ông mày buộc mẹ phải giúp ông treo để lên cấp, nếu mẹ không treo giúp, đợi đến lúc ông thấy tăng cấp không tăng nhất định sẽ mắng mẹ đó. Chuyện này, mẹ đưa QQ của ông cho con, con giúp ông treo nhé? Cái thằng này, mày đừng nói sang chuyện khác, còn chưa nói, mày tìm ông có chuyện gì vậy? Là con có một số chuyện cần ông chỉ dạy, nếu ông trở về mẹ phải nói cho con biết đó. Đúng là hai ông cháu mà, đều ra vẻ thần bí này nọ. Mày muốn giúp ông treo QQ đúng không? Ừm. Vậy xem như chuyện này bàn giao cho mày, mày mà quên, ông sẽ nổi giận đấy. Mẹ cứ yên tâm, con bình thường cũng không có việc gì làm, sẽ giúp ông treo mà. ... Sở dĩ, Hạ Thiên Kỳ muốn biết mật khẩu tài khoản QQ của ông hắn không phải là vì thật sự muốn giúp ông ấy treo tài khoản, mà là hắn nghĩ, trong danh sách bạn bè của ông hắn nhất định sẽ có mấy vị bạn tốt hiểu công việc, không chừng còn có thể giúp đỡ hắn. Nuôi trong đầu mục đích này, Hạ Thiên Kỳ đăng nhập vào QQ của ông hắn, tuy nhiên, lúc nhìn vào cột bạn tốt, chỉ thiếu một chút nửa là hắn đã phụt một ngụm máu vào giữa màn hình. Bởi vì, danh sách bạn tốt của ông hắn tất cả có ba người. Hắn, mẹ hắn và cha hắn nữa. Hạ Thiên Kỳ mình ai cũng không phục, chỉ phục mỗi ông ngoại, phong cách làm việc thật là làm cho người khác không thể hiểu được mà. Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn vứt cái suy nghĩ này vào thùng rác, ấn vào khung chat của mẹ hắn nói: Thôi mẹ cứ giúp ông ngoại treo QQ thăng cấp đi, con nghĩ lại thì kì thực tập sắp tới chắc chắn sẽ rất bận, không có nhiều thời gian rảnh đâu. Con à, tìm được việc làm rồi sao? Vâng, cái này đợi sau khi con về nhà, gặp mặt rồi sẽ nói sau ạ, mà mẹ, ngày mai con còn có việc, con... Hạ Thiên Kỳ kiếm cớ thoát khỏi QQ, nếu cứ tiếp tục ở đó, hắn hiểu rất rõ tính của mẹ hắn, nhất định sẽ hỏi cho ra lẽ. Nói là chột dạ cũng đúng, mấu chốt là trong lòng hắn rất xấu xa, cũng không thể nói với mẹ hắn công việc này rất nguy hiểm, có thất mất mạng bất cứ lúc nào. Kỳ thật, từ lúc bắt đầu bị cuốn vào vòng xoáy này đến này, người hắn cảm thấy có lỗi nhất chính là mẹ hắn, bởi vì từ nhỏ đến giờ, mẹ hắn chưa bao giờ tạo áp lực cho hắn, yêu cầu duy nhất với chỗ học của hắn chính là muốn hắn được ăn cơm nhiều một chút, rèn luyện tốt một chút, nhất định phải luôn luôn vui vẻ. Nhưng bây giờ... Hắn còn không biết tương lai mình sẽ như thế nào nữa. Trong lúc Hạ Thiên Kỳ đang cảm thấy có lỗi với mẹ mình, thì tại một vùng thôn quê xa xôi hẻo lánh đang xảy ra một chuyện rất kinh khủng. Sấm chớp ầm ầm, giống như từng đợt từng đợt muốn đòi mạng người ta vậy, không được quay vào trong núi. Ngay sau đó, mưa cũng càng lúc càng lớn, giống như bao phủ hết trời đất. Trên con đường đất đầy những vũng bùn, một cô gái đang rất tiều tụy chậm rãi bước về phía trước. Mỗi bước đi của cô ta đều dùng sức rất lớn, có cảm giác như là giẫm đạp lên những thứ mà cô ta chán ghét vậy. Cô ta cứ đi cứ đi, nước mưa bắn xối xả vào người nhưng lại giống như không có cảm giác gì, chỉ như một cái xác không hồn. Mái tóc ướt đẫm bám vào mặt, bám lên cổ, càng làm bộ dáng trong mưa của cô gái càng trở nên mông lung, yếu ớt. Mưa càng lúc càng nặng hạt, sấm chớp cũng rền vang hơn. Giữa khung trời tối om, giữa trời đất bỗng xuất hiện một vùng sáng, cô gái run rung dừng bước, trước mặt cô ta hiện ra một con sông. Ngơ ngác nhìn mặt nước một lúc lâu, sau đó lại bước vội về phía trước, mà không! Nói đúng hơn là đang lao đến dòng sông đằng kia. Cô gái đắm mình vào dòng sông, nước đã lên quá đầu gối nhưng cô ta vẫn không có ý định dừng lại, tiếp tục lội ra xa hơn. Tôi dù có chết, cũng không tha cho các người! Nước đã đến hông, cơ thể cô gái cũng vì dòng nước xiết mà bắt đầu mất thăng bằng. Tôi nguyền rủa các người... Nguyền rủa các người... Không! Đến! Tốt! Chết! Đột nhiên cô ta ngẩng đầu, nhìn đám mây đen đang che hết bầu trời thét lên một lời nguyên rủa ác độc. Sau đó, chỉ trong chớp mắt, thân thể cô ta ngã xuống, sau đó bị nước sông đang cuồn cuộn chảy nuốt sống. Tuy nhiên, lời nguyền rủa đầy hận thù trước đó lại không ngừng vang lên ở đây, một lần, lại một lần nữa... Tôi nguyền rủa các người... Nguyền rủa các người... Đến... Chết... Không...Thôi! Đến... Chết... Không...Thôi! ...!!! Hôm qua Hạ Thiên Kỳ ngủ rất muộn, nhưng sáng hôm sau lại dậy khá sớm, không phải là hắn không muốn ngủ tiếp, nhưng hắn cảm thấy mạng sống chỉ có hạn, vậy nên hẳn là phải làm một vài chuyện có ý nghĩa. Không chừng nhiệm vụ lần tới, hắn lại phải đột ngột chấp hành lúc, đến lúc đó lại phải trải qua một lần cửu tử nhất sinh, vậy nên hắn phải cố găng mà hưởng thụ từng giây từng phút này. Mượn một câu nói kinh điển trong tiểu phẩm kịch nói chính là: Quá khứ đã trôi qua, hiện tại phải tận dụng từng giây để sống. Lúc rời khỏi biệt tự, Hạ Thiên Kỳ cũng không nhìn thấy Lưu Ngôn Mẫn Và Nam Cung Vân, hiển nhiên là hai người kia còn chưa thức giấc, sau khi ra ngoài, hắn gọi một chiếc taxi, dự định đi dạo phố. Mua vài bộ quần áo, một ít vật dụng cần cho sinh hoạt, thuận tiện... Đến bệnh viện xem tên chết tiệt Lãnh Nguyệt kia đã chết chưa.