Quay Về: May Mắn Vẫn Có Thể Gặp Người

Chương 65: Kết cục của Lý gia.




Bội Nghiên nghe xong liền khẽ nhếch miệng cười, cô đưa tay lên xoa xoa chiếc bụng nhỏ lúc nãy bị đạp liên tục.

Cơn đau từ bụng truyền đến khiến cô không cách nào đứng vững phải đưa tay vịn vào người Du Trạch Dương mới vững được. Nghĩ đến cảnh vừa rồi công chúa nhỏ vô cùng tức giận, cô hận mình bị đánh một thì hận người phụ nữ kia đã khiến người đàn ông cô yêu khóc đến mười.

- Em muốn cô ta sống không được yên. Còn muốn cả nhà cô ta tán gia bại sản.

Du Trạch Dương nghe vậy thì vô cùng hài lòng, anh tỏ vẻ tự hào mỉm cười với cô gái nhỏ ân cần nói:

- Được, đều nghe theo công chúa của anh!

Nói rồi người đàn ông xoay sang nhìn Lý Hi Trạch và vợ anh ta bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, khí thế bức người lại lần nữa tỏa ra khiến ai cũng phải run sợ. Du Trạch Dương nghiễn răng hừ lạnh:

- Lý Hi Trạch, cậu có biết vợ cậu đã làm gì không?

Lý Hi Trạch nghe Du Trạch Dương hỏi lập tức run rẩy, hơn ai hết anh ta là người biết rõ nhất những việc vợ mình đã làm nên giọng nói trở nên lắp bắp:

- Du... Du thiếu, xin... xin anh... tha cho chúng tôi!

Tôi hỏi cậu có biết vợ mình đã làm cái gì không?Dạ biết!Ổ, vợ cậu đã làm gì?Ánh mắt chết chóc và khí thế ép người tỏa ra trên cơ thể người đàn ông khiến Lý Hi Trạch không dám nhúc nhích.

Anh ta run rẩy quỳ rạp xuống dưới chân Du Trạch Dương cúi đầu nói:



Vợ tôi đã đập phá đồ, la hét om sòm còn mời phóng viên làm loạn công ty.Hết rồi?Dạ hết rồi!Chưa hết! Vợ cậu còn dám đánh bảo bối của tôi đó!Câu nói vừa phát ra từ miệng của Du Trạch Dương không những khiến Lý Hi Trạch mà còn khiến cả chú của hắn ta là lão Lý Hữu Lương cũng phải xanh mặt. Cả nhà ba người Lý gia mặt mày tái mét vội vàng dập đầu:

Du thiếu, tôi không biết! Tôi xin ngài tha cho chúng tôi.Tha? Làm sao tha?Lý Hữu Lương lúc này cũng biết đã đụng đến người không nên đụng nên cũng phải dập đầu vang xin lạy lục:

- Du thiếu, nể tình tôi cống hiến nhiều năm qua xin ngài tha cho chúng tôi một mạng.

Chỉ thấy người đàn ông khẽ nhếch miệng cười khinh bỉ, ánh mắt anh híp lại, chân mày nhướng lên cất giọng mỉa mai:

- Lão Lý, tôi nể ông năm xưa có giao tình với Tử Hàn ca nên từ đó đến giờ không muốn động đến ông. Đáng lý ông phải biết ơn chứ không phải để người nhà làm loạn. Lão lý, ông thật sự cho rằng những việc tốt ông đã làm tôi không biết sao?

Lý Hữu Lương nghe đến đây mặt cắt không còn một giọt máu, ông ta vội vàng lết lại ôm lấy chân Du Trạch Dương cầu xin:

Du thiếu, xin ngài... tôi không dám nữa!Lão Lý, ông làm bao nhiêu việc sau lưng tôi cứ từ từ mà suy nghĩ. Bây giờ tôi cho ông thời gian suy nghĩ, tôi sẽ xử lý cháu ông và vợ của hắn ta trước. Còn ông không cần gấp gáp! Từ từ sẽ tới!Nói rồi Du Trạch Dương liếc sang Lý Hi Trạch, ánh mắt anh tràn đầy lửa giận nhìn hai vợ chồng đang quỳ dưới đất kia hỏi:

- Lý Hi Trạch, cậu có biết cái giá khi động đến người của tôi là gì không?

Câu hỏi của người đàn ông làm Lý Hi Trạch xanh mặt, anh ta đương nhiên biết rất rõ hậu quả của việc động đến

Bội Nghiên. Ai ai cũng biết Bội Nghiên chính tâm can bảo bối mà Du Trạch Dương đặt ở đầu quả tim, là bảo bối anh hết mực yêu thương sủng ái. Cả tập đoàn Du thị có ai không biết Du Trạch Dương nâng cô như trứng, hứng cô như hoa. Bình thường anh nâng Bội Nghiên trên tay còn sợ cô đau huống hồ giờ là bị đánh, công chúa nhỏ mà



Du thiếu yêu thương hết mực lại bị đánh thành ra nông nỗi đứng không vững, thể này khỏi nghĩ cũng biết kết quả chính là cái chết.

Tôi biết!Biết rồi thì tôi không nói nhiều nữa. Vợ cậu đánh bảo bối của tôi ra làm sao, tổn thương cô ấy thế nào thì tôi sẽ trả lại gấp 10 lần thể đó.Nói rồi Du Trạch Dương vẫy tay gọi một tên vệ sĩ phía sau lên, vệ sĩ đi theo anh vừa nhìn vào đã thấy sợ. Ai nấy đều có tướng tá cao to, mặt mày bặm trợn, một cái đấm của tên vệ sĩ này khỏi nói cũng biết sẽ chỉ còn giữ lại được nửa cái mạng. Chưa kể đến việc vợ Lý Hi Trạch lại đánh công chúa nhỏ của họ đến mức bị thương đẩy người. Gấp 10 lần chỉ có thể là không còn đường sống.

- Đánh!

Nhận được mệnh lệnh của chủ nhân tên vệ sĩ lập tức hành động, hắn nắm đầu vợ Lý Hi Trạch không ngừng tát vào mặt cô ta. Sau vài cái tát mặt người phụ nữ đã sưng tấy, cô ta nước mắt nước mũi rồng ròng không ngừng lên tiếng cầu xin:

- Du thiếu, tôi biết sai rồi! Tha cho tôi!

Đối mặt với lời xin xỏ của người phụ nữ kia Du Trạch Dương không có nửa điểm thương xót. Gương mặt vô cảm vẫn cứ nhìn chằm chăm vào người phụ nữ:

- Đánh!

Tiếng la thất thanh đau đớn của người phụ nữ vang lên sau từng cú đá, cú đạp. Lý Hi Trạch nhìn thấy cảnh này liền xanh mặt, cũng không dám xin xỏ thêm gì chỉ biết im lặng nhìn vợ mình bị đánh. Sau khoảng hơn chục cái đá cũng là lúc người phụ nữ đã không còn sức để la nữa, cô ta gắng chút sức cúi cùng nắm lấy giày của Bội Nghiên thểu thào:

- Bội... Bội tiểu thư, xin... xin cô... tha cho tôi!

Bội Nghiên thấy cảnh này cũng không cầm lòng được, mặc dù cô bị người phụ nữ này đánh rất đau nhưng nói sao người ta cũng chỉ là phụ nữ. Bị đánh đến mức thừa sống thiếu chết thế này khiến cả cô cũng không còn cách nào coi tiếp. Dù nói cô ta đáng đời nhưng bắt cô chứng kiến cô ta chỉ còn lại nửa cái mạng quả thật công chúa nhỏ vẫn là không làm được. Nghĩ rồi cô lay lay tay áo Du Trạch Dương nói:

Chú, đủ rồi! Tha cho cô ta đi!Được, đều nghe em hết!