Quay Về: May Mắn Vẫn Có Thể Gặp Người

Chương 44: Lại một đêm nồng cháy.




Tối hôm đó lại là một đêm ngọt ngào! Trên chiếc giường rộng lớn bên cạnh chiếc cửa kính trong suốt với ánh trăng sáng rọi vào là hai thân hình đang quấn lấy nhau. Du Trạch Dương đưa tay vén nhẹ mái tóc dài của Bội Nghiên sang một bên rồi gục đầu xuống vai cô tham lam hít hà hương hoa hồng thoang thoảng.

Bàn tay anh bắt đầu lần mò rồi cởi phăng chiếc váy trên người cô gái nhỏ. Đưa tay cởi chiếc áo sơ mi trên người mình ra Du Trạch Dương không nương tay vứt thẳng nó xuống nền đất. Tiếp đến anh đè Bội Nghiên dưới thân mình, dùng tay khống chế hai tay của cô rồi ngắm ngay đôi môi đỏ mọng lần nữa hôn xuống. Nụ hôn nóng bỏng cuốn theo cảm xúc và lý trí của hai người.

Sau một lúc người đàn ông dường như đã hoàn toàn bị dục vọng chiếm lấy, anh tham lam cắn mút đôi môi anh đào của cô gái nhỏ mặc cho cô bày ra vẻ mặt đau đớn. Đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào mặt Bội Nghiên đến tận lúc cảm nhận được cô không thể thở mới chịu lưu luyến rời khỏi. Giữa đôi môi đã sưng đỏ của công chúa nhỏ ẩn hiện một sợi chỉ bạc lấp lánh nối với môi người đàn ông nào đó. Anh tham lam cúi xuống tiếp tục ngậm lấy vành tai đã ửng đỏ rồi sử dụng giọng nói trầm thấp mê người của mình khẽ dụ dỗ:

Bảo bối, cầu xin chú đi!Um... chú ơi, cầu xin chú!Giọng nói ngọt ngào vang lên trong căn phòng rộng lớn, không gian xung quanh lúc này trở nên vô cùng ám muội. Chỉ thấy Bội Nghiên ưỡn ngực lên cao trực tiếp đưa hai quả đào phơi bày trước mặt Du Trạch Dương nói:

- Chú ơi, em muốn! Em không chịu nổi nữa rồi!

Người đàn ông nhìn thấy cảnh xuân trước mặt thì khóe miệng khẽ nhếch lên mỉm cười, ánh mắt anh lúc này tràn đầy dục vọng nhìn vào cô gái nhỏ như muốn ăn tươi nuốt sống. Tiếng gọi tha thiết hiểm có càng làm sự ham muốn ấy tăng lên, anh khẽ há miệng ngậm lấy hai bông hoa hồng hào trước ngực cô giọng mê hoặc:

- Bảo bối, em có thoải mái không?

Bội Nghiên vì tiếp nhận kích thích đột ngột nên đang trầm mê trong nó không trả lời, thấy cô thỏa mãn đến mức không thể nói càng làm Du Trạch Dương thích thú. Anh nhìn cô gái nhỏ đang sung sướng nằm tận hưởng khoái cảm trước mặt ánh mắt liền hằn lên một tia khát dục. Du Trạch Dương đưa tay nắm lấy hai bên eo khẽ lật cơ thể

Bội Nghiên sang một bên, bàn tay không nương tình đánh chát vào mông cô một cái.

Công chúa nhỏ đang trong cơn mơ bị đánh thì khẽ giật mình, cô xoay đầu nhìn ông chú già phụng phịu:

Chú đánh em!Nghiên Nghiên, em không ngoan! Chú hỏi em có thoải mái không? Sao em không trả lời?Dứt lời bàn tay Du Trạch Dương lại tiếp tục giơ lên giáng thẳng vào mông công chúa nhỏ một cái bốp nữa.

Um... Chú ơi...Em có thoải mái không? Hửm?



Những cái đánh vào bờ mông căng tròn vẫn tiếp tục được giáng xuống tuy nhẹ nhàng nhưng cuối cùng vẫn khiến cô gái nhỏ phải mở miệng xin tha:

- Um, thoải mái! Chú đừng đánh nữa!

Nghe được câu trả lời lúc bấy giờ hành động của người đàn ông mới dừng lại, anh hài lòng cúi xuống hôn lên bả vai trắng nõn nà của Bội Nghiên hỏi:

Vậy bảo bối muốn làm gì tiếp nữa nào?Chú biết rồi còn hỏi. Thật xấu!Em không nói làm sao chú biết được?Chú bắt nạt em!Vậy em muốn gã xấu xa này làm gì tiếp nào?Bội Nghiên nghe đến đây thì khẽ chống hai tay lên giường tạo thành tư thế cúi người, cô xoay đầu nhìn người đàn ông ngượng ngùng nói:

- Em muốn chú!

Du Trạch Dương nghe xong khóe miệng không nhịn được nhếch lên cười xấu xa, anh giữ lấy hai bên hông của Bội Nghiên rồi trực tiếp thúc cậu em vào bên trong hang động nhỏ. Bị xâm nhập bất ngờ làm các cơ quan bên trong kích hoạt, vách động thu hẹp lại kẹp chặt cậu nhỏ của Du Trạch Dương làm anh hừ lạnh một cái.

Khẽ đưa đấy cậu nhỏ vào sâu bên trong hang động, Du Trạch Dương ngã người năm dài lên cơ thế Bội Nghiên, đem bàn tay đang đặt bên dưới bụng cô không ngừng kích thích hạt đậu. Tốc độ ra vào ngày càng nhanh làm cô gái nhỏ không ngừng kêu lên thoải mái. Bàn tay còn lại của anh đặt trên hông cô cũng rời khỏi vị trí tiến đến nơi hoa nhỏ.

Người đàn ông một tay đặt trước ngực một tay đặt bên dưới bụng không ngừng thúc ép Bội Nghiên đạt cao trào.

Sau khi xác định được thời gian chính xác anh đột nhiên gia tăng tốc độ. Bàn tay anh cũng bắt đầu ngắt nhéo thô bạo hơn. Sau khi ra vào thêm tầm mấy chục cái, Du Trạch Dương khẽ ngẩng đầu gầm lên một tiếng, gương mặt thỏa mãn đem toàn bộ tinh hoa phóng thích vào sâu bên trong động nhỏ.

Bội Nghiên sau khi đón nhận tất cả tinh túy từ ai kia thì cũng la lên một tiếng đầy thoải mái rồi mệt mỏi ngã xuống. Du Trạch Dương thấy thế thì khẽ vuốt nhẹ tóc cô, anh hôn lên chiếc má đỏ hồng vì vận động rồi trực tiếp bế Bội Nghiên lên mang vào phòng tắm.

Sau khi vào phòng tắm Du Trạch Dương nhẹ nhàng đặt Bội Nghiên lên ghế ngồi rồi lấy khăn lau qua cơ thể cô một lần nữa. Anh dùng vòi nước rửa sạch nơi tư mật của cô rồi dùng khăn tắm lớn quấn cô lại. Vì bên ngoài trời cũng đã khuya nên người đàn ông không tắm lại cho cô nữa. Anh sợ cô gái nhỏ của mình sẽ bệnh!

Bế công chúa nhỏ ra đến giường người đàn ông lấy ra một chiếc váy ngủ mặc lên cơ thể cô. Xong xuôi mọi thứ anh mới kéo mền đắp ngang người để Bội Nghiên yên bình ngủ một giấc.