Quay Về: May Mắn Vẫn Có Thể Gặp Người

Chương 40: Chú ghen rồi!




Hôm nay outfit mà cặp đôi Du Trạch Dương - Bội Nghiên chọn vẫn vô cùng lung linh nhưng tinh tế. Du Trạch Dương muốn đưa Bội Nghiên đến một buối triển lãm tranh nên cả hai chọn trang phục sang trọng một chút.

Chiếc đầm mà Bội Nghiên diện là một thiết kế độc nhất của nhà thiết kế nối tiếng. Chiếc đầm đặc biệt được Du Trạch Dương đặt làm cách đó nhiều tháng. Vốn chính là định đế cô mặc nó vào buối tối ngày anh tỏ tình, hôm nay chính là ngày ấy.

Chiếc đầm màu trắng dài qua gối một chút, thiết kế kiểu cổ yếm và trễ vai, dưới chân váy xếp ly nhuyễn. Thắt eo được may xéo một bên theo hình nửa chiếc lá trông vừa quý phái lại vừa sang trọng. Bội Nghiên quyết định thả mái tóc thẳng dài của mình, kết hợp thêm với một số phụ kiện và đôi giày trắng đính đá quý. Nhìn cô chẳng khác gì một phu nhân thực thụ!

Tất nhiên Du Trạch Dương cũng không để bản thân thua kém, anh chọn một bộ âu phục màu trắng cùng tone với cô gái nhỏ. Bên trong là chiếc áo sơ mi màu đỏ và cà vạt màu xanh đen, túi áo vest của anh còn đặc biệt trang trí thêm chiếc kẹp hình đôi cánh màu đỏ. Chiếc kẹp phụ kiện ấy là món quà đầu tiên mà Bội Nghiên đã tặng cho anh năm cô 18 tuổi. Trước đó đa số quà cô tặng đều là thiệp chúc mừng hoặc bánh kẹo. Chỉ bởi lúc ấy cô còn nhỏ!

Tuy nhiên năm 18 tuổi Bội Nghiên lén trốn Du Trạch Dương đi làm thêm, kết quả đã để dành được một khoảng tiền dùng mua quà tặng anh vào dịp sinh nhật. Còn nhớ lúc ấy khi phát hiện ra Du Trạch Dương đã vô cùng tức giận, anh không muốn để cô công chúa nhỏ mà mình cưng chiều phải chịu cực khố. Lúc ấy anh giận lắm! Thế nhưng ngay khi nhìn thấy món quà và nhận được lời hứa hẹn xin lỗi Du Trạch Dương đã nhanh chóng nguôi ngoai. Giờ nghĩ lại vẫn thấy thật hoài niệm!

Quay lại với trang phục của Du Trạch Dương, kết hợp với bộ tây âu sang trọng kia là đôi giày da màu trắng, cộng thêm mái tóc vuốt ngược khiến anh trong bảnh bao và lịch lãm hơn rất nhiều.

Sau khi đã hoàn tất xong việc chỉnh trang cả hai bắt đầu lên đường đến buổi triển lãm. Thật ra ban đầu buổi triển lãm không hề có trong lịch trình, sở dĩ nó được thêm vào là vì Du Trạch Dương đã vô tình gặp một đối tác cũ.

Người đó là chủ nhân của buổi triển lãm, ông ta mời Du Trạch Dương và Bội Nghiên đến để thể hiện thiện chí và mong muốn được hợp tác lần nữa.

Ban đầu Du Trạch Dương không định tham gia, nhưng sau đó nghe được buổi triển lãm sẽ kết hợp thêm đấu giá nên anh đồng ý. Ý định của Du Trạch Dương cũng không có gì, chỉ là anh mong muốn tìm mua thêm vài món đồ cho nàng công chúa nhỏ.



Cả hai cùng nhau di chuyển ra xe để đến buổi triễn lãm nhưng bất ngờ đang đi giữa đường Bội Nghiên lại bị một chàng trai va phải. Anh ta mặc một chiếc áo phông rộng với quần kaki ngang đầu gối, đeo thêm một chiếc máy ảnh cơ trước ngực. Nhìn cách ăn mặc thoải mái như vậy có lẽ cũng là khách du lịch.

Nói thật nhìn vẻ ngoài anh ta khá đẹp trai, tuy không so bì được với Du Trạch Dương nhưng vẫn là một vẻ đẹp rất thu hút phái nữ. Ngay khoảnh khắc đầu tiên chạm mắt anh chàng đã luôn nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ. Ánh nhìn ấy khiến Bội Nghiên cảm thấy rất không thoải mái! Mà không những chỉ có cô, có lẽ người đàn ông nào đó cũng đang khó chịu.

Từ ánh mắt có thể thấy có vẻ anh chàng khách du lịch kia rất có cảm tình với nàng công chúa nhỏ. Điều này cũng không có gì là kỳ lạ, bởi ai cũng phải công nhận rằng Bội Nghiên rất đỗi xinh đẹp. Nhận ra ánh mắt khó chịu của

Du Trạch Dương và Bội Nghiên đang hướng về mình người đàn ông lập tức nói:

Xin lỗi, tôi không cố ý! Hai người không sao chứ?Chúng tôi không sao! Xin lỗi vì va phải anh.Không không! Là do tôi bất cẩn va vào hai người. Xin lỗi rất nhiều!Không sao đầu ạ! Chúng tôi xin phép đi trước.Dứt lời Bội Nghiên và Du Trạch Dương rời đi để lại người đàn ông đang nhìn theo bóng lưng cả hai rời khỏi. Sau khi cả hai đã khuất tầm mắt chàng trai kia mới mỉm cười rồi nói thầm:

- Thật xinh đẹp, giống như một thiên thần vậy. Cô gái, tôi nhất định phải theo đuổi cô.

Trên xe Du Trạch Dương vẫn luôn nhíu mày cau có, cô gái nhỏ thấy thế liền hỏi:

Chú sao vậy? Không khỏe ở đâu sao ạ?Không! Tôi không sao!Vậy sao chú cứ cau mày không vui mãi thế?Em không biết?Chú không nói làm sao em biết được ạ?Em không thấy tên nhóc lúc nãy cứ nhìn chằm chằm em à? Rõ ràng hắn ta có ý đồ khác.Bội Nghiên nghe xong liền bật cười, thì ra ông chú này của cô ghen rồi! Nhưng nói ra dáng vẻ ghen này cũng thật đáng yêu, khiến cô có chút muốn trêu chọc. Nghĩ rồi Bội Nghiên hỏi;

Chú ghen à?Phải, chú chính là ghen rồi thì sao?Thôi mà, chú đừng giận! Em hứa sau này nếu thấy người đàn ông khác có ý đồ không tốt với mình sẽ tránh xa ngay.Ừm, nhớ đấy!Vâng ạ!