Quay Về: May Mắn Vẫn Có Thể Gặp Người

Chương 31: Khi tiểu thư dạo chợ.




Sau khi mặt trời đã nhú lên cao hơn một chút cũng là lúc những cô gánh hàng rong xuất hiện. Ai nấy cũng đều đội nón lá, trên vai là gánh hàng rong trông vô cùng dân dã. Bội Nghiên nhìn thấy các gánh hàng ấy liền nổi cơn tò mò, chỉ bởi cô chưa từng được nhìn thấy những thứ mang bản sắc dân gian ấy. Cô gái nhỏ chạy u một mạch đền cạnh người đàn ông, cô kéo kéo tay anh hỏi:

Chú ơi, những người dân đăng kia đang làm gì vậy ạ?Là dân ở đây gành hàng rong đi bán đó.Bên trong các gánh hàng kia là gì vậy ạ?Trong các gánh hàng rong kia là những món ăn chơi dân dã đấy! Nghiên Nghiên có muốn thử không?Dạ có ạ! Cháu muốn thử cái kia!Nói rồi cô chỉ tay về phía một cô bán hàng gánh gần đó, từ xa có thể thấy được trong gánh hàng có lẽ là tàu hũ nóng. Món này Bội Nghiên chưa từng được thử! Nghĩ rồi Du Trạch Dương nói:

- Món đó là tàu hủ nóng! Nhân dịp không khí biển sáng sớm cũng đang hơi se lạnh, chúng ta ăn thử đi.

Dứt lời anh dắt tay Bội Nghiên đến trước gánh tàu hũ nóng, ngồi xuống chiếc ghế đấu bên cạnh gánh hàng Du Trạch Dương lên tiếng:

Chị ơi, cho tôi hai bát tàu hủ nóng nhé!Được! - Người bán hàng niềm nở.Tay chị bán hàng thoăn thoắt múc vào bát những miếng tàu hũ trắng mịn núng nính. Sau đó lại rưới thêm nước đường gừng rồi cho thêm một ít bột bán và gừng lên trên. Xong xuôi chị bán hàng đưa cho Bội Nghiên và Du Trạch Dương bảo:

- Của hai người đây!

Nhận lấy bát tàu hủ Bội Nghiên cảm thấy món ăn thật mới lạ, một tiểu thư như cô chưa từng được ăn món này.

Nghĩ rồi cô nàng múc một muỗng lớn cho vào miệng, vị ngọt của nước đường hòa với miếng tàu hủ núng nính thật sự tạo nên hương vị rất tuyệt. Cứ thế cô nàng ăn ngon lành hết bát!

Sau khi thử xong tàu hủ nóng Bội Nghiên lại được Du Trạch Dương cho thử thêm vài thứ nữa. Cụ thể là kem ống, đá bào,... tuy đó chỉ là những món ăn bình dân nhưng mang đầy không khí của vùng biển.

Ngồi trên xe đi đến chợ Bội Nghiên rất rất hào hứng, đó giờ cuộc sống của một tiểu thư như cô làm gì có biết đến chợ cơ chứ. Có chăng chỉ là vài cái chợ đêm mà cô được Du Trạch Dương dẫn đi. Bội Nghiên theo lời kể của Du Trạch Dương tưởng tượng ra khung cảnh của phiên chợ sớm, cô hỏi:

Chú, ở chợ có bán tất cả những thứ cần thiết thật sao? Cái gì cũng có?

Đúng vậy! Ớ chợ cái gì cũng có! Có các món ăn ngon, có các đồ vật gia dụng, còn có bán cả thịt, cá, hải sản bà rau xanh tươi sống. Thậm chí đến quần áo cũng có nữa.Oaaaaa, thích thật đó! Vậy lát nữa cháu muốn thử các món ăn trong chợ.Được!Người đàn ông cưng chiều xoa xoa chiếc má mềm mại của cô công chúa nhỏ, thật ra anh cảm thấy ở bên cạnh cô rất vui dường như có thể giúp bản thân trẻ ra vài tuổi. Trong lúc Du Trạch Dương vẫn còn đang suy nghĩ thì chiếc xe đã dừng trước chợ từ bao giờ. Tài xế xuống xe cẩn thận mở cửa cho anh và cô rồi lại lái xe về khách sạn.



Bội Nghiên lần đầu được đặt chân vào chợ thì thích lắm, cô khác hắn với các cô tiểu thư đỏng đảnh kiêu kỳ. Không những không tỏ ra ghét bỏ mà còn ngược lại vô cùng thích khám phá những văn hóa dân dã. Cô nàng nắm lấy tay người đàn ông bên cạnh kéo anh đi một vòng, đến sạp thức ăn nào cô cũng sẽ hỏi. Các món ăn ở đây đều là các món truyền thống khác hẳn những món âu cô từng được ăn ở dinh thự.

Đến một sạp thức ăn nọ Bội Nghiên kéo kéo tay Du Trạch Dương chỉ vào sạp hỏi:

- Đây là gì vậy chú?

Du Trạch Dương nhìn một lượt qua sạp bán rồi đáp:

Là bánh bèo và bánh đúc!Cháu muốn thử!Dứt lời cô nàng chạy vù ngồi vào chiếc bàn đằng trước sạp gọi:

- Cô ơi, cho cháu một phần với ạ!

Cô bán hàng nhìn thấy Bội Nghiên liền tươi cười vừa làm cho cô vừa nói:

Cô bé nhìn dễ thương thật đó, để cô làm cho cháu một phẩm đầy đủ nha.Dạ!Ít lâu sau trước mặt Bội Nghiên đã xuất hiện một đĩa bánh đầy ụ, nào là bánh đúc, bánh bèo, bánh nậm, bánh bột lọc,.. ăn kèm thêm với xíu mại và nước mắm. Nhìn vào đĩa thức ăn cô nàng nhanh chóng xúc một muỗng rồi đưa lên miệng. Vị bánh bày trước giờ cô chưa từng thử nên cảm giác mới lạ vô cùng. Cứ thế cô gái nhỏ lại xúc thêm một muỗng đưa đến trước mặt người đàn ông bên cạnh:

- Chú ăn đi!

Du Trạch Dương thấy vậy cũng vui vẻ mở miệng để công chúa nhỏ đút, bình thường anh không hay ăn những loại bánh này vì anh chỉ thích những món mặn. Tuy nhiên ăn cùng cô gái nhỏ bên cạnh khiến Du Trạch Dương dường như trở nên thích thú, cứ hết một muỗng rồi lại một muỗng.

Kết thúc buổi sáng cũng là lúc cả hai đã no căng bụng, tuy nhiên lâu lâu mới được đi chơi nên Bội Nghiên và Du Trạch Dương không vội về khách sạn. Trên đường đi họ tấp vào một trung tâm thương mại nhỏ rồi tiếp tục công cuộc đi shopping. Nhưng điều mà cả hai không ngờ đó là ở tại nơi này họ sẽ phải gặp một người mà họ không muốn gặp.