Trần Mộ Bạch mau chóng tỉnh lại, rũ mắt xuống như cố che giấu điều gì đó, “Không phải chuyện khó khăn gì, nếu không thích thì đổi thành tiền rồi công đức cho chùa, bọn họ sẽ rất vui.”
Cố Cửu Tư ngoan ngoãn gật đầu, “Ồ.”
Từ lúc nãy tới giờ, Trần Mộ Bạch vẫn đang nắm trong tay một thứ gì đó, lúc này bất ngờ lên tiếng gọi cô, “Qua đây.”
Cố Cửu Tư bước về phía trước một bước, “Có chuyện gì vậy?”
Trần Mộ Bạch ngoắc ngoắc tay, “Em trốn xa vậy làm gì, đến gần một chút nữa.”
Cố Cửu Tư không biết anh định làm gì, đành bước thêm vài bước nữa.
Trần Mộ Bạch đang ngồi trên một hòn đá, vì hơi thấp nên Cố Cửu Tư phải cong lưng xuống nhìn anh. Ai ngờ được, ngay sau đó, anh đột nhiên giơ tay túm lấy tóc cô. Da đầu căng ra tê dại, theo bản năng cô muốn đứng thẳng lên, thì ngay lập tức cảm thấy đau nhói, khiến cô không kiềm chế được mà kêu thành tiếng.
Trần Mộ Bạch cố nhấc tay cao hơn về phía cô để giảm bớt lực, “Đừng động đậy!”
Cố Cửu Tư chỉ đành cong lưng cúi xuống, vừa nhíu mày vừa xoay ngang người để cố gắng phù hợp với góc độ ngồi của anh.
Anh cầm lấy một nắm tóc, chọn đi chọn lại một lúc, sau đó đột nhiên dùng sức giật mạnh vài sợi. Cố Cửu Tư bị đau, vừa xoa đầu vừa đứng lên lườm anh chằm chằm, “Anh làm cái gì vậy!”
Anh không đáp lời, chỉ cúi đầu thắt buộc lung tung gì đó. Một lúc sau, anh mới mở rộng lòng bàn tay chìa về phía cô, giọng điệu lạnh nhạt, “Này, cầm lấy đi, tặng em.”
Lần thứ ba được tặng quà trong ngày khiến cho Cố Cửu Tư trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ là Trần Mộ Bạch, cái con người này, đến việc tặng quà cho người khác cũng có thể quái dị như thế. Anh im lặng, an nhàn ngồi đó, hơi hơi ngẩng đầu nhìn cô, trên vẻ mặt không lộ ra bất cứ cảm xúc khác lạ nào, dùng từ “tặng” chứ không phải từ “thưởng” coi như cũng đã nể mặt cô lắm rồi.
Cố Cửu Tư nhận lấy, nhìn cái nắm tóc đen thùi lùi còn phần đuôi thì dài như đuôi con giun, cô im lặng một lúc mới lên tiếng, “Đây là cái gì vậy?”
Trần Mộ Bạch chớp mắt nhìn, vẻ mặt cũng có chút kỳ quặc, “Là tóc.”
Cố Cửu Tư cảm thấy chắc bản thân cô không biểu đạt rõ ràng, cô đành nhắc lại câu hỏi lần nữa, “Tôi biết đây là tóc của tôi, nhưng xin hỏi anh, ngoài tóc của tôi ra, thì đây là cái gì.”
Trần Mộ Bạch tự chỉ vào mình, vô cùng thẳng thắn trả lời, “Tóc máu của tôi.”
Cố Cửu Tư cúi đầu nhìn lại một lần nữa, màu tóc rất nhạt, liền giơ tay sờ, đúng là rất mềm, dường như đúng là tóc máu thật. Cô hoàn toàn không nghĩ đến việc Trần Mộ Bạch vẫn còn giữ tóc máu của bản thân mình.
Có thể là do vẻ mặt xoắn xuýt của cô quá đỗi rõ ràng, Trần Mộ Bạch phải thăm dò hỏi một câu, “Nút kết này không đẹp sao? Tôi học rất lâu đó.”
Vẻ mặt cô vẫn tiếp tục xoắn xuýt nhìn cái thứ lỏng lỏng lẻo lẻo có thể miễn cưỡng được gọi là nút kết trong tay, hoàn toàn không nhìn ra kết cấu của hình gì, dường như chỉ đang thắt nối gượng ép lung tung hai loại tóc vào với nhau. Cô thực sự không dám tiếp tục nhìn nữa, vì vậy quay qua nhìn hai bàn tay trắng thon dài của Trần Mộ Bạch, đột nhiên cau mày.
Một đôi tay đẹp đẽ thế kia cuối cùng cũng chỉ để trang trí thôi sao? Đôi tay đó tuyệt đối không phải tay, là móng vuốt, không đúng, móng vuốt có khi còn khéo léo hơn nhiều.
Cố Cửu Tư của lúc này vốn không hề biết rằng vào một ngày rất lâu, rất lâu sau đó, đôi tay bị cô chê bai là móng vuốt kia sẽ có một ngày ngồi dưới ánh mặt trời, trước khung cửa kính trong suốt, dưới ánh nắng vàng nhạt đó, vẻ mặt anh tràn đầy ấm áp, nghiêm túc tết một kiểu tóc đẹp đẽ cho một cô bé cực kỳ đáng yêu, không biết đến lúc đó, cô có còn nhớ rằng giờ phút hiện tại anh đã từng vụng về như thế.
Thế nhưng, vấn đề quan trọng nhất vốn không phải là nắm tóc này có phải được “kết” hay không, hay là kiểu “kết” này có đẹp không, mà là…
Cố Cửu Tư hít một hơi thật sâu, ngồi xuống bên cạnh Trần Mộ Bạch rồi kiên nhẫn giải thích, “Mộ thiếu, anh có biết rằng tóc của một nam, một nữ nếu như được tết vào với nhau là có ý gì không?”
Tặng quà xong, người nào đó vốn định tiếp tục dựa vào cửa chùa phơi nắng, nghe được câu đó vẻ mặt liền trở nên khó hiểu, “Thì là kết lại với nhau thôi, còn có ý gì nữa.”
Cố Cửu Tư nhìn Trần Mộ Bạch một lúc, không xác định được vẻ mặt của người trước mặt này rốt cuộc là đang diễn hay đúng như thế thật, lại tiếp tục nhẫn nại hỏi thêm một câu, “Vậy thì kết tóc phu thê, câu này chắc anh cũng biết vì sao mà có đúng không?”
Trần Mộ Bạch càng tỏ ra cao ngạo, hơi hất hàm hỏi, “Là cái gì? Còn chưa nghe đến bao giờ. Chỉ là tôi thấy sắp đón năm mới rồi, nên tặng em cái gì đó, thế nhưng vẫn chưa chuẩn bị. Dù sao thì mọi thứ trên người tôi đều vô cùng đáng quý, một sợi tóc thôi cũng đáng để cất giấu rồi, em nói có đúng không? Chỉ tiếc là tóc máu hơi ít, nên khó có thể kết lại được, nên đành mượn tóc em dùng tạm, có vấn đề gì sao?”
Dứt lời, anh rút ra một chiếc túi gấm màu đỏ cực kỳ xinh xắn, bỏ nút “kết” kia vào trong sau đó nhét vào tay Cố Cửu Tư, bắt đầu lên tiếng dặn dò, “Giữ cho cẩn thận, đừng có làm mất.”
Chỉ là từ đầu đến cuối đều không nhìn Cố Cửu Tư lấy một lần, dường như anh không được tự nhiên, dường như hơi xấu hổ.
Sự chú ý của cô bị chiếc túi gấm kia thu hút, nên không phát giác ra được Trần Mộ Bạch thường ngày vốn sẽ không nói nhiều như vậy, từ trước đến nay anh vẫn luôn coi thường việc phải lên tiếng giải thích với người khác.
Cô sờ chiếc túi gấm trong tay, chất lượng tơ lụa rất tốt, bên trên dùng chỉ vàng thêu một chữ phúc, vô cùng tỉ mỉ, tinh xảo, Cố Cửu Tư nhìn một lúc, càng lúc càng mơ hồ, “Đây là…”
Trần Mộ Bạch nhắm mắt tiếp tục phơi nắng, lơ đãng trả lời, “Là đồ mẹ tôi để lại cho tôi.”
Sau đó nhanh chóng bổ sung thêm một câu, “Tóc máu vốn được để ở trong đó.”
Cố Cửu Tư nhìn “củ khoai nóng bỏng tay” thứ hai trong ngày, cô lập tức đưa ngay đến trước mặt anh, “Một món quà giá trị như vậy anh vẫn nên tự giữ đi.”
Trần Mộ Bạch cảm nhận được cô đến gần mình nhưng không hề mở mắt, nhẹ nhàng lên tiếng, “Cứ để chỗ em trước đi, em giúp tôi bảo quản nó. Nếu như…”
Anh dừng lại một lát, rồi tiếp tục lên tiếng, “Thì em trả lại tôi.”
Cố Cửu Tư còn định nói điều gì đó đã nhìn thấy anh mất kiên nhẫn mở mắt ra, cau mày muốn đuổi cô, “Nếu không còn chuyện gì, thì em đi chỗ khác chơi đi, đừng có chắn tôi phơi nắng nữa.”
Dứt lời, anh lại nhắm mắt.
Cố Cửu Tư cảm thấy Trần Mộ Bạch hôm nay hơi khác thường, thế nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy anh chắc chắn sẽ nổi giận, nên cô đành tạm thời gác chuyện này sang một bên, sau này tìm cơ hội trả lại cũng không muộn.
Nghe thấy tiếng bước chân mỗi lúc một nhỏ dần, Trần Mộ Bạch mới từ từ mở mắt, nhìn thấy bóng lưng của người nào đó sắp biến mất liền thở phào một hơi rất nhẹ, khó có thể nhận ra.
Cố Cửu Tư về phòng, cố gắng kiềm chế hết mức thế nhưng cuối cùng vẫn thất bại, cô lôi “tóc kết” từ trong túi ra, dựa theo kết cấu định hình sẵn trước đó, cố gắng chỉnh sửa lại một lúc cuối cùng mới có thể nhìn ra hình dáng vốn “nên” có của nó.
Cô cầm điện thoại tra một hồi, sau đó dựa vào hình vẽ và nhận ra hình kết mà Trần Mộ Bạch muốn kết, tên của nó là… vĩnh kết đồng tâm.
Kết tóc làm phu thê, yêu thương không hoài nghi.Cố Cửu Tư cau mày, trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một đáp án làm cho cô giật mình hoảng sợ, giống như bỏng tay đến nơi, cô liền ném nút kết đó vào trong túi, sau đó lại nhét nó xuống tận đáy chiếc vali.
Vẻ mặt cô đỏ ửng, nhịp tim đập loạn xạ, một lúc sau mới chợt nhớ ra mình phải giơ tay ôm chặt nơi vị trí trái tim để an ủi bản thân mình.
“Một kẻ mù văn hóa như anh ta, chắc không thể nghĩ ra ý nghĩa của món quà này, anh ta chỉ biết dùng đến tiền, nhất định là do mình nghĩ nhiều rồi, mình nghĩ quá nhiều rồi…”
Cô cứ lẩm bẩm đọc đi đọc lại một lúc mới thấy nhịp tim mình không còn đập quá nhanh nữa, lại không dám ngồi một mình ở trong phòng, cô đành ra ngoài cổng chùa chờ Trần Phương và Trần Tĩnh Khang đang xuống núi đi mua nguyên liệu nấu ăn cho đêm 30.
Cố Cửu Tư ngồi trên bậc thang trước cổng chùa, nghĩ ngợi lung tung cả một buổi chiều nên hoàn toàn không chú ý đến việc thời gian đang dần trôi đi, cho đến khi trời đã nhuốm một màu đen như mực mới thấy hai người kia trở về.
Bữa cơm giao thừa mỗi năm đều chỉ có 4 người bọn họ, Trần Phương sẽ làm món lẩu sở trường của mình, tuy rằng không được náo nhiệt, đông vui nhưng lại thấy vô cùng ấm áp.
Nước lẩu xương sôi sục, lăn tăn không ngừng, mang theo những làn khói nối tiếp nhau bay lên, Trần Tĩnh Khang ăn đến mức cả miệng đầy dầu mỡ, trong mồm vẫn đầy đồ ăn, cậu lên tiếng hỏi, “Chúng ta đóng cửa “ăn mặn” ở nơi như thế này, có phải là không tốt lắm đúng không?”
Trần Mộ Bạch lắc lắc đôi đũa trong tay, vẫn không quên việc đả kích cậu, “Đúng vậy, đúng vậy, sẽ xuống địa ngục đấy, cậu nên ngồi ra một góc luộc cải trắng mà ăn!”
Trần Tĩnh Khang lưỡng lự giữa việc lựa chọn miếng thịt trong bát và xuống địa ngục, cuối cùng vẫn không nỡ từ bỏ miếng thịt trong bát, trái tim chợt nhói lên, “Không muốn! Xuống địa ngục thì xuống địa ngục đi! Em không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.”
Cố Cửu Tư nhìn Trần Tĩnh Khang nghiến răng nghiến lợi cắn miếng thịt, cô cảm thấy vô cùng buồn cười.
Trần Mộ Bạch giống như vô tình liếc nhìn cô một cái, Cố Cửu Tư ngay lập tức ngẩng đầu nhìn anh, hai ánh mắt gặp nhau, vài giây sau cả hai đều ngượng ngùng quay sang chỗ khác, mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, tùy tiện gắp gì đó trong nồi lẩu.
Trần Tĩnh Khang và Trần Phương ngồi im một bên nhìn, sau đó đều há hốc mồm, trợn mắt nhìn, tiếp đó cực kỳ khó xử lên tiếng ngăn cản.
“Cái đó… thiếu gia… cậu đang ăn đồ vừa mới cho vào, vẫn còn sống… mau nhổ ra đi…”
“Cái đó… chị Cố, chị đang ăn gừng, là đồ tạo hương liệu, không ăn được…”
Bữa cơm tất niên này ngoài việc Trần Mộ Bạch và Cố Cửu Tư hơi khác lạ ra thì dù hơi hoảng sợ nhưng Trần Phương và Trần Tĩnh Khang vẫn ăn uống đến ngon lành.
Bên này ăn uống vô cùng náo nhiệt, bên khu nhà cũ Trần gia thì lại có chút lạnh lẽo, món ăn phong phú, nhưng lại thiếu đi hơi người.
Con cháu Trần gia tuy nhiều, thế nhưng phần lớn đều bằng mặt nhưng không bằng lòng, bữa cơm đoàn viên mỗi năm đều là người đến người đi, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Bữa tiệc còn chưa bắt đầu được bao lâu, những nghi lễ căn bản cuối cùng cũng kết thúc, Trần Mộ Chiêu lấy lý do thân thể không khỏe rút về trước.
Sau đó mọi người bắt đầu lục tục lần lượt ra về với đầy đủ các loại lý do, cuối cùng đến Trần Mộ Vân cũng đã có mấy lần muốn lên tiếng rút lui thế nhưng cứ vừa ngẩng đầu lên liền bị ánh mắt của Trần Minh Mặc làm cho hoảng sợ phải cúi đầu xuống.
Lúc trên bàn tiệc chỉ còn lại mỗi Trần Minh Mặc và Trần Mộ Vân, anh ta cảm giác sắp không chịu nổi được nữa, lại một lần ngẩng đầu nhìn về phía Trần Minh Mặc, còn chưa lên tiếng đã bị Trần Minh Mặc cắt ngang.
Trần Minh Mặc thong thả gắp đồ ăn, “Sao, bảo con ăn một bữa cơm với ta mà khó khăn như vậy sao?”
Anh ta đã hẹn sẵn với đám thiếu gia kia, vốn đã trễ hẹn từ lâu. Điện thoại trong túi quần cứ rung lên không ngừng, dù không bắt máy nhưng anh ta cũng biết rằng có người đang giục anh ta, thế nhưng bên này… thật khiến anh ta không thể thoát thân được.
Anh ta bất đắc dĩ cầu xin, “Ba, để Mạnh Lai ăn cơm cùng ba được không? Con thấy hai người đàn ông ăn cơm với nhau thì có gì hay ho chứ?”
Dứt lời, anh ta cực kỳ khó chịu ngẩng đầu nhìn Mạnh Nghi Niên đang đứng một bên, “Lại cộng thêm một ông thần canh cửa”
Trần Minh Mặc lên tiếng quở trách anh ta, “Con là con ta! Bữa cơm đoàn viên mà không ăn cùng nhau thì còn ra thể thống gì!”
Trần Mộ Vân càng không phục, “Trần Mộ Bạch cũng là con trai ba, sao nó không về thì được, con đi sớm một chút thì lại không được chứ?”
Vẻ mắt Trần Minh Mặc trở nên hung ác, ông vứt đuôi đũa xuống bàn, cực kỳ mất kiên nhẫn mà phất phất tay, “Cút đi, cút đi!”
Tuy rằng bị mắng một trận, thế nhưng cũng coi như là đạt được mục đích, Trần Mộ Vân vẫn vui vẻ, nhanh chóng rời khỏi đó.
Một lúc sau, Trần Minh Mặc mới cầm đôi đũa mới lên tiếp tục ăn, vừa ăn vừa hỏi, “Mạnh Lai đâu?”
Mạnh Nghi Niên đứng đằng sau Trần Minh Mặc, thấp giọng trả lời, “Cô Mạnh đang ở trong phòng, có cần gọi cô ấy ra đây không.”
Trần Minh Mặc lắc lắc đôi đũa trong tay, “Không cần.”
Mạnh Nghi Niên dường như nhớ ra điều gì đó, do dự hỏi, “Cô Mạnh gần đây không được tốt lắm, có cần…”
Trần Minh Mặc ngừng lại một lúc, sau đó thở dài, “Không cần… cô ấy mới từng này tuổi lại phải đi theo ta, ít nhiều gì cũng cảm thấy ấm ức, chú ý nhiều hơn là được, chỉ cần đừng quá phận thì tùy cô ấy.”
Mạnh Nghi Niên gật đầu sau đó đổi chủ đề, “Thức ăn đều nguội rồi, có cần hâm nóng lại không?”
Trần Minh Mặc lắc đầu, vẫn từ tốn thử từng món ăn trên bàn, Mạnh Nghi Niên đứng ở một bên nhìn ông một lúc, cảm thấy có chút lo lắng, “Ngài sao vậy?”
Bên ngoài cửa sổ, tiếng trẻ con nô đùa cùng với những tiếng pháo nổ thi nhau không dứt, thỉnh thoảng ánh sáng từ pháo hoa rực rỡ đầy màu sắc lại bất chợt xuất hiện bên khung cửa sổ, Trần Minh Mặc quay đầu nhìn căn phòng trống không lạnh lẽo, một lúc sau mới nhắm mắt lắc đầu.
Chỉ thấy cô quạnh, trống vắng.