Quan Thuật

Chương 36




Lúc ấy ông chú nói, khi tổ tiên ba nhà họ Ngô, Lý, Diệp xây mộ tổ đã mời tổ tiên của nhà họ Cát đến xem. Tổ tiên nhà họ Cát nói ở vách Cẩu Hùng quả thực là nơi quy tụ linh khí, không những có thể phù hộ con cháu đời sau bình an, hơn nữa sau khi tích tụ được linh khí có thể làm cho một số người trong dòng họ thăng quan phát tài.

Mấy trăm năm sau đó, người của ba dòng họ vẫn thân thiết như anh em trong nhà. Nhưng không biết từ lúc nào, tổ tiên họ Ngô và Diệp cùng tranh giành một cô gái, cuối cùng đến nhà họ Lý cũng bị kéo vào. Từ đó về sau tổ tiên ba nhà như nước với lửa, nhiều lần đánh nhau đổ máu tranh giành mấy khu đất tốt trong Long mộ để bảo đảm con cháu sau này thăng quan phát tài.

Sau khi rối loạn hết cả lên thì chợt xuất hiện một người dòng dõi họ Lư từ tỉnh thành Thủy Châu tới, nói cụ tổ chính là chủ của cụ tổ ba nhà Ngô, Lý, Diệp gồm Ngô Thông Thiên, Lý Hoài Viễn, Diệp Hòa Tín.

Dĩ nhiên là tổ tiên ba nhà không tin, nhưng khi trông thấy bằng chứng cổ xưa do người dòng dõi họ Lư ở Thủy Châu đưa ra thì đều công nhận, đặt ra quy tắc dưới sự giảng hòa của con cháu chủ nhân họ Lư.

Sau này người của ba nhà Ngô, Lý, Diệp luân phiên nhau làm trưởng thôn của Đập Thiên Thủy, cứ ba năm lại thay một lần. Trong ba năm làm trưởng thôn, nếu có người trong dòng họ đó qua đời thì sẽ được một miếng đất vàng trong Long mộ hơn hai dòng họ kia. Dĩ nhiên, người chết ấy phải là người có danh tiếng, con nếu không đủ điều kiện thì cho dù có người chết cũng không được vào Long mộ. Lúc đó tổ tiên ba nhà Ngô, Lý Diệp cho rằng chức trưởng thôn dù gì cũng ba năm thay một lần nền ai cũng có cơ hội, trông chờ vào số phận thôi, vì vậy định ra cam kết.

Không ngờ sau khi giải phóng, chính phủ bắt đầu thực hiện chế độ bầu cử, quy tắc trưởng thôn luân phiên không có giá trị pháp luật nên không được chính phủ thừa nhận, tạo thành việc ba nhà vì muốn sau này người già chết có thể chiếm nhiều đất vàng có linh khí thì nhất định phải giành bằng được chức trưởng thôn.

-Thì ra là vậy, không ngờ một chức trưởng thôn mà có lịch sử xa xưa như vậy, xem ra đây chính là nguyên nhân gây đổ máu khi tranh cử trưởng thôn.

Diệp Phàm chợt hiểu, quay đầu hỏi:

- Nhị Nha Tử, có biết người nhà họ Lư đó tên gì không?

- Không biết, lúc đó trưởng tộc họ Ngô chỉ gọi là người chủ họ Lư, có lẽ chỉ có trưởng tộc và bô lão ba nhà mới biết.

Nhị Nha Tử lắc đầu.

- Nếu người họ Lư ở Thủy Châu đó được ba nhà Ngô, Lý, Diệp gọi là chủ, vậy thì giả dụ tìm được người đó có lẽ sẽ có thể giải quyết triệt để vấn đề tranh giành chức trưởng thôn Đập Thiên Thủy.

Diệp Phàm suy nghĩ xem chuẩn bị lúc nào rảnh sẽ đi thăm trưởng tộc ba nhà này.

Tảng sáng ngày hôm sau.

Diệp Phàm và Nhị Nha Tử len lén khiêng một thùng gỗ ngoại cỡ cao 1m2, rộng gần 2m đi đến Thổ Gia Ao Tử. Vì Diệp Phàm khiêng chiếc thùng lớn như vậy có thể khiến người khác sợ hãi nên hai người phải lén xuất phát nhân lúc còn sớm.

Họ tốn rất nhiều công sức cuối cùng cũng tới Thổ Gia Ao Tử. Hai người đặt chiếc thùng gỗ đó ở chỗ cách hang của sói chuột lông xanh chừng 30m. Nắp thùng đặt dựng nghiêng trên thùng gỗ, được một chiếc gậy chống lên. Diệp Phàm thả một con gà trống còn sống vào bên trong. Dĩ nhiên chân gà đã được trói chặt bằng sợi dây cước câu cá trong suốt.

Tiếng gà trống kêu cuối cùng cũng dụ được sói chuột lông xanh thò đầu ra ngoài, nhưng nó rất giảo hoạt, đứng bên ngoài hít ngửi một lúc lâu mới thận trọng tới gần chiếc thùng, sau đó lại quanh quẩn bên cạnh thùng một hồi mới nhảy tới mép thùng. Nó cảm giác dường như là cái bẫy nên lại quay về hang, phải đến một giờ sau mới lại bò đến mép thùng.

Nó quay đi quay về không biết bao lần làm Diệp Phàm chóng mặt muốn ngất đi nhưng cuối cùng vẫn không chống nổi bị con gà hấp dẫn, sói chuột lông xanh thận trọng nhảy vào trong thùng, Diệp Phàm đang định kéo dây cước buộc đầu gậy thì bị Nhị Nha Tử kéo vội lại.

-Tổ trưởng Diệp, không được kéo. Nếu làm thế chắc chắn sẽ phát ra tiếng, sói chuột lông xanh rất khỏe, thân thể lại trơn tuột như lươn, chắc chắn nó sẽ chạy thoát.

-Không kéo thì để nó ăn không con gà rồi bỏ đi à.

Diệp Phàm thắc mắc.

-Ha ha! Tổ trưởng Diệp, để nó ăn vài miếng rồi hãy nói. Đến lúc nó quen rồi thì chúng ta sẽ ra tay. Hơn nữa cơ hội sẽ đến, con gà trống kia sẽ chuốc say nó.

Nhị Nha Tử lấp lửng nói.

- Chuốc say, ý em là sau khi sói chuột lông xanh ăn thịt con gà thì nó sẽ say rồi đợi chúng ta đến bắt.

Diệp Phàm lòng rất thán phục cậu bé, đúng là rất biết cách làm.

- Uhm! Chuyện này…Cũng là do em nghe trộm từ chỗ bác thợ săn già giầu kinh nghiệm.- Nhị Nha Tử tỏ ra đắc ý.

Hai ngày liên tiếp phí mất hai con gà. Diệp Phàm và Nhị Nha Tử đấu sức nhẫn nại với sói chuột lông xanh.

Trong thôn đã có Lưu Trì và Lý Xuân Thủy nên Diệp Phàm cũng rất yên tâm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Buổi tối ngày thứ ba, Thái Đại Gianh lại gọi điện thoại tới thúc hỏi chuyện chủ tịch Ngô. Diệp Phàm dĩ nhiên không nói chuyện Long mộ cho Thái Đại Giang biết, chỉ nói là vẫn chưa điều tra ra nguyên nhân, đang âm thầm tìm hiểu. Kết quả Thái Đại Gianh cũng hơi tức giận, bắt đầu nghiêm giọng khiến Diệp Phàm bực bội mãi.

Sau khi bỏ điện thoại xuống, Diệp Phàm đi luôn đến nhà chính của họ Ngô, máy mắn gặp được ông lão trưởng tộc Ngô Trung Tu. Tuy đã gần 70 tuổi nhưng gân cốt còn tráng kiện, không hề giống một ông già 70 tuổi chút nào.

Hai người tán gẫu một lúc thì Diệp Phàm bắt đầu chủ đề chính.

- Ông Ngô ạ, cháu nghe nói tổ tiên ba nhà Ngô, Lý, Diệp của Đập Thiên Thủy đã từng là cấp dưới của nhà họ Lư. Nghe nói tổ tiên nhà họ Lư sinh sống ở Thủy Châu, không biết ông có biết tình hình hiện giờ của người nhà họ Lư không?

Diệp Phàm nhấp ngụm trà rồi giả vờ tiện thể hỏi han.

Ngô Trung Tu nghe Diệp Phàm hỏi vậy thì chợt biến sắc, liếc nhìn Diệp Phàm rồi nhàn nhạt nói:

Tổ trưởng Diệp, cậu nghe đâu ra tin đồn này, không có chuyện đó.

Ông ta bác bỏ luôn.

- Ha ha! Cháu cũng tò mò muốn tìm hiểu tình hình một chút thôi. Nói không chừng tổ tiên nhà họ Lư ở Thủy Châu còn là nhà giàu có, cháu nghĩ ông Ngô đây cũng biết rất rõ tình hình Đập Thiên Thủy chúng ta, nếu có thể kiếm được sự giúp đỡ thì tốt quá, lọt sàng xuống nia mà, dù gì cũng có lợi cho Đập Thiên Thủy chúng ta, ông nói có phải không?

Diệp Phàm khẽ cười đáp.

-Ha ha! Ta cũng muốn vậy lắm! Đáng tiếc là không có chuyện này. Có thể quan hệ với người giàu dĩ nhiên là tốt, ai mà chẳng có nguyện vọng đóng góp chút sức lực vì thôn Đập Thiên Thủy chúng ta. Ài! Rất xin lỗi tổ trưởng Diệp, quả thật là xin lỗi!

Ngô Trung Tu không hề để lộ chút sơ hở nào, cũng không thể tìm được sự khác lạ gì. Điều này làm Diệp Phàm thậm chí còn nghi ngờ có phải Nhị Nha Tử đã nghe nhầm không. Nhưng lại nghĩ tới ngôi mộ nhỏ bằng chiếc xe con mà mộ của cụ tổ ba nhà Ngô, Lý, Diệp vây quanh có lẽ có liên quan đến tổ tiên nhà họ Lư. Có điều Ngô Trung Tu kín miệng như bưng, có lẽ không có cách nào cậy ra được.

Diệp Phàm đành ủ rũ đi về, nhưng khi đi trưởng tộc Ngô Trung Tu còn khần khoản xin Diệp Phàm ủng hộ nhà họ Ngô tranh cử chức trưởng thôn, Diệp Phàm dĩ nhiên cũng ậm ừ đáp lời.

Trưởng tộc Diệp Đăng Bang nhà họ Diệp là một người béo, nói chuyện cũng phải thở dốc, có lẽ bị huyết áp cao hoặc bệnh suyễn gì đó.

Khi Diệp Phàm vừa nói rõ mục đích tới đây, Diệp Đăng Bang đã lắc đầu luôn. Diệp Phàm vẫn nhìn thấy ánh mắt của ông ta có tia khác lạ nhưng lại vô cùng phức tạp khiến hắn không tài nào đoán được. Nếu lúc này thuật dưỡng sinh có thể đột phá đến giai đoạn thứ năm thì có thể dùng "Thuật xem tướng" có lẽ cũng có thể nắm bắt được chút dấu vết, đáng tiếc bản thân hắn còn chưa được tới mức đó.

Cuối cùng hắn lại đến gặp trưởng tộc họ Lý, Lý Viêm Đình. Đó là một ông già gầy gò, mặc chiếc áo tập khí công rộng rãi, ánh mắt như điện. Diệp Phàm cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của ông. Hơn nữa Diệp Phàm còn lờ mờ cảm nhận được chút hơi hướng người luyện võ trên người ông.

"Lợi hại! Lẽ nào ông ta có tập qua mấy miếng thật. Nhà họ Lý đúng là thần bí, nói không chừng lúc đó còn là gia tướng của người họ Lư, biết vài ngón nghề cũng rất bình thường.", Diệp Phàm thầm thán thưởng.