Lần đó, nếu không phải là Lục lão gia tử kiên trì, một hai bắt hai vợ chồng bà phải đi tham dự tiệc sinh nhật của Cố Nhất Nặc, đích thân tuyên bố đính hôn. Bà mới lười phải đến liếc mắt nhìn Cố Nhất Nặc kia một cái.
"Cô, Cố Tùng Bác là người thế nào chắc chắn là cô cũng đã rõ rồi? Ở G thị, khắp nơi dựa vào danh tiếng của Lục lão gia, quả thực chính là một tên tiểu nhân xu nịnh! Con gái ông ta sao có thể là thứ tốt lành cho được? Nói không chừng, sau lưng cô ta còn thông đồng với thế lực nào đó cũng nên, anh họ lại còn che chở cho cô ta như thế, nhất định là đã bị vẻ ngoài của cô ta lừa!"
Một câu này, làm thần sắc của Lục phu nhân hơi nghiêm lại.
Chuyện của Diệp gia, rõ ràng nhìn ra được là vì Cố Nhất Nặc mà ra tay, nếu không phải là Dĩ Thừa làm, vậy thì thân phận của kẻ đó cũng cũng đủ khiến cho người ta kiêng dè!
Lục phu nhân không nhịn được nhớ lại ngày hôm đó ở tiệc sinh nhật Cố Nhất Nặc đã xảy ra chuyện, đứa con gái nhỏ kia của Cố gia cắn thuốc, nề nếp gia đình bại hoại như thế thì Cố Nhất Nặc kia cũng chẳng tốt lành gì rồi.
"Cô, cô nói cái con Cố Nhất Nặc kia, nếu như cô ta gả cho anh họ, vậy phải làm sao đây? Anh họ ưu tú như vậy, lại sắp bị một Cố Nhất Nặc kia hủy hoại!"
"Không phải là còn chưa có kết hôn sao?" Đỗ Minh Lan bị Đỗ Thiên Thiên nói như vậy khiến cho trong lòng dâng lên một cơn tức không tên.
"Đúng là cô ta còn chưa có gả cho anh họ, nhưng mà cũng coi như là đã đính hôn rồi. Đã lâu như vậy rồi mà cô ta đã gọi được cuộc điện thoại nào thăm hỏi cô chưa? Sắp tới là sinh nhật coi, cô ta có định tới đây mừng sinh nhật cô không? Căn bản là cô ta không có để cô vào trong mắt."
"Ta mới không muốn nhìn thấy cô ta."
"Cô có muốn thấy cô ta hay không là chuyện của cô, cô ta có tới hay không là chuyện của cô ta, có đúng không? Hai việc này không giống nhau." Đỗ Thiên Thiên tiếp tục châm ngòi thổi lửa.
Đỗ Minh Lan càng nghĩ càng thấy không thích hợp, thật sự đúng là như vậy! Cố Nhất Nặc kia sẽ không ỷ vào Lục lão gia, hoàn toàn không để bà vào trong mắt chứ?
"Cô, theo con thấy, cô phải mạnh tay lên, cái danh mẹ chồng chỉ để cho có thôi sao? Còn chưa có gả vào, đã không coi cô ra gì, sau này gả vào rồi, có anh Dĩ Thừa và lão gia chống lưng, vậy không phải là cô ta sẽ trèo lên đầu cô mà tác oai tác quái luôn sao?"
"Bộp" một tiếng, Đỗ Minh Lan quăng quyển tạp chí lên bàn, nâng bước rời đi.
Đỗ Thiên Thiên cười đắc ý, dựa vào sofa, nâng chân lên bắt chéo. Cố Nhất Nặc ơi là Cố Nhất Nặc, cô là cái thá gì, còn muốn bay lên cây làm phượng hoàng, cứ nằm mơ đi!
......
Kết quả thi đại học đã có, lúc Cố Nhất Nặc tra đến thành tích của chính mình, cô liền chấn động!
Thế nhưng điểm của cô còn cao hơn điểm chuẩn đậu vào H đại! Quả thực là không thể tin được! Xem ra, khoảng thời gian này khẩn trương ôn tập vẫn rất là hữu dụng, hơn nữa lúc đi thi lại phát huy năng lực hơn lúc bình thường!
Điện thoại reo, là Hứa Thụy gọi tới.
"Tiểu Nặc, có điểm rồi, cậu đã xem chưa?"
"Ừm, xem rồi, còn cậu? Như thế nào?"
"Quá mức kỳ vọng của mình luôn, còn cậu, Tiểu Nặc?"
"Mình thừa điểm vào H đại!"
"Ôi trời ơi! Tiểu Nặc, cậu quá là lợi hại!" Bên kia điện thoại, Hứa Thụy hưng phấn kêu to. So với lúc nhìn thấy điểm thi của chính mình còn muốn kích động hơn.
"Cậu có hối hận không? Tiểu Nặc."
Cố Nhất Nặc cười cười, "Không hối hận."
"Đúng rồi, mấy bạn học trong ban muốn cùng nhau tụ họp, kế hoạch của mọi người là đi du lịch, cậu có muốn đi cùng không? Mình giúp cậu đăng ký!"
"Không, không cần đâu Hứa Thụy, mình còn có việc, có thể sẽ không đi được." Cố Nhất Nặc vội vàng cự tuyệt.
"Vậy được rồi, cậu không đi vậy mình cũng không đi. Mình còn có một tin tốt nói cho cậu biết này, cái trò chơi mà bọn mình thiết kế đã có mấy công ty tới bàn chuyện hợp tác, bọn họ đồng ý cho chạy thử trước, xem phản ứng của người chơi thế nào."
"Nhanh vậy sao?" Cố Nhất Nặc có chút giật mình.
"Đúng vậy! Bất quá bây giờ còn chưa có lợi nhuận, nếu như giai đoạn đầu thu được phản hồi tốt thì xem như thành công được bước đầu rồi."
"Cố lên! Hứa Thụy, mình tin cậu nhất định có thể thành công! Cố lên cố lên!"
"Cám ơn cậu, Tiểu Nặc, cám ơn cậu đã tin tưởng mình như thế!"
"Đó là vì chúng ta chính là bạn tốt!"
Nụ cười của Hứa Thụy có chút cương lại, sau đó nhẹ nhàng cười, tựa như đã trở lại bình thường, có thể làm bạn cả đời, với cậu mà nói, cũng là một loại ân huệ. Cậu sẽ đem phần tình cảm này chôn thật sâu ở trong lòng là được, chỉ cần cô hạnh phúc thôi, cậu sẽ nhìn cô sống thật hạnh phúc, nếu như cô không hạnh phúc thì cậu sẽ xuất hiện ở bên cạnh cô đầu tiên. Như vậy là đủ rồi.
......
Chưa qua bao lâu, Cố Nhất Nặc lại được một chuyện may mắn khác đập trúng đầu. Cô trúng tuyển học viện Mỹ Thuật Elizabeth!
Đầu tiên là cô lập tức gọi điện cho Bạch Duật.
"Bạch Duật, tôi được nhận vào học viện Mỹ Thuật Elizabeth rồi!" Giọng nói hưng phấn của Cố Nhất Nặc từ bên kia điện thoại truyền đến.
Khoé môi Bạch Duật khẽ nhếch lên, ngón tay thon dài chậm rãi gõ nhịp ở trên bàn.
"Chúc mừng em, Nặc Nhi."
"Thật sự là bị anh nói trúng rồi!" Cố Nhất Nặc còn đang hưng phấn.
"Nếu đã bị tôi nói trúng rồi, vậy Cố Nhất Nặc tiểu thư, tôi có được vinh hạnh mời em cùng ăn một bữa tối không?"
"Ừ, tôi mời anh, anh cứ chọn chỗ đi, tối nay đi liền!"
"Được." Bạch Duật mỉm cười gật đầu.
Cố Nhất Nặc mở tủ quần áo ra, bắt đầu chọn quần áo, mỗi một lần đi cùng với Bạch Duật, cô đều cảm thấy cần phải ăn mặc chỉnh tề một chút mới được, bằng không hai người đứng chung một chỗ, cũng quá là thất lễ đi. Cô cảm giác, đứng ở bên cạnh amh ta ngay cả làm nền mình cũng không được tính nữa.
Cô ở Lục gia được một khoảng thời gian rồi, tủ quần áo đã bị cô bá chiếm, số quần áo này đều là Lục Dĩ Thừa chọn, không thể không nói, dáng người của cô không kén quần áo, bộ nào mặc ở trên người cô cũng đều có thể khoe ra được lợi thế.
Cuối cùng, cô chọn một chiếc váy hở một đầu vai, ở bên hông được may gấp nếp, dáng váy xoè đến gối mang phong cách Tây phương.
Thay xong quần áo, Cố Nhất Nặc ngồi trước bàn trang điểm, sửa sang lại đầu tóc của mình một chút. Như vậy đi ra ngoài cũng không đến mức quá thất lễ.
"Nội à, hôm nay con có hẹn, tối nay sẽ không ăn cơm ở nhà." Cố Nhất Nặc nói với Lục lão gia đang ngồi ở phòng khách.
Lục lão gia xoay người, nhìn Cố Nhất Nặc, Nhất Nặc bảo bối trang điểm xinh đẹp như thế là muốn đi gặp ai vậy?
Aizz, nữ chính xinh đẹp, bên người sẽ luôn có một đám nam phụ vây quanh.
Hiện thực, cũng là như thế!
(Biệt hiệu mới của Lục lão gia: Thánh ngôn tình. Xì tin dâu quá rồi ông ơi!)
"Bái bai, đi chơi vui vẻ, nhớ là phải về sớm đấy." Lục lão gia vẫy vẫy tay với Cố Nhất Nặc.
Cố Nhất Nặc xách theo túi xách nhỏ đi ra ngoài, lại đưa địa chỉ mà Bạch Duật gửi cho cô, đưa cho Tiểu Lưu, "Chính là chỗ này, anh đưa tôi đến đó rồi mọi người về nhà ăn cơm trước đi."
"Nhất Nặc tiểu thư, không sao, chúng tôi đợi cô." Tiểu Lưu đánh tay lái, chạy đến địa chỉ đó.
Bạch Duật đã sớm đến nhà hàng này đợi, nhà hàng đang kinh doanh hẳn là sẽ kín người hết chỗ, hôm nay lại chẳng thấy bóng dáng một ai.
Ở trước cửa nhà hàng còn đặt một bó hoa hồng trắng rất to.
Đây là cái quỷ gì vậy? Có phải là cô đến nhầm nơi rồi hay không? Cô lập tức lấy điện thoại ra xác nhận một chút. Lại thấy bóng dáng Bạch Duật từ nhà hàng đi ra, nhà hàng này được trang trí rất xa hoa, còn anh ta lại vô cùng tôn quý ưu nhã.
"Nặc Nhi, em đến rồi."
"Đúng là nhà hàng này?" Cố Nhất Nặc sửng sốt một chút, vẫn không thể tin được.
Bạch Duật nâng bó hoa hồng lên, đưa tới trước mặt Cố Nhất Nặc, lại vươn tay tới trước, ý bảo cô khoác tay mình.
Cố Nhất Nặc ôm hoa, khoác cánh tay Bạch Duật đi vào trong nhà hàng.
Khung cảnh như vậy quả thực là khiến cô choáng ngợp, giống như là vương tử và công chúa vậy, quá mộng ảo, rất giống cảnh tượng trong đồng thoại!
---###
Kịch ngắn:
Lục Đại thiếu: Mắt thấy địa vị khó giữ được, tim rất đau!
Bạch Duật: Nặc Nhi đáng để tôi không tiếc tất cả mà theo đuổi.
Hứa Thụy: Tôi sẽ lặng yên ở bên cạnh cô ấy, lúc cô ấy cần tôi, lúc nào tôi cũng ở bên cạnh.
TG: Ba người các anh còn không xuất chiêu, ở đây nói nhảm làm cái gì?
Lục lão gia cậm gậy chọc chọc xuống nền: cái thằng cháu vô tích sự trời đánh không chết này, tán gái mà phải đợi ông tán giùm mày sao? Còn không cưa đổ được Nhất Nặc bảo bối thì cứ ở luôn trong cái Đệ Tứ quân khu của mày cho tới già đi!
Còn ta: nhớ vote cho ad.