Quấn Quýt Không Rời

Chương 24: Đừng Mà…Tôi Sai Rồi…




“Tôi xin lỗi.” Trực giác mách bảo cô phải xin lỗi.

Lạc Hàn Đông lật người đè cô dưới thân: “Tiếc quá, ba chữ này không có tác dụng với tôi.”

Loading...
Thịnh Hạ hoảng hốt kêu lên: “Anh Đông, tôi sai rồi… Sau này tôi không dám thế nữa… Anh buông tôi ra đi… Tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh… Cầu xin anh…”

Lạc Hàn Đông nhếch môi: “Em không biết, kêu ba từ ‘cầu xin anh’ trước mặt đàn ông sẽ chỉ làm tăng ham muốn tình dục của anh ta hay sao?” Thịnh Hạ sợ đến mức cơ thể run lên.

Cô không biết phải nói gì, không ngừng kêu lên: “Anh Đông… Tôi sai rồi…”

Lạc Hàn Đông kéo áo ngủ của cô ra, cúi đầu ngậm lấy bầu ngực đầy đặn. Thịnh Hạ hoảng loạn, cả người cong lên, khuất nhục hét lên: “Đừng mà!” “Tôi sẽ cho em một hình phạt nhỏ.” Lạc Hàn Đông không có bôi trơn, tách hai chân cô ra, nâng côn thịt lên muốn đâm vào, bởi vì khô khốc nên anh căn bản không thể vào được.

Thịnh Hạ sợ hãi khóc nấc lên: “Anh Đông…… đừng mà… Tôi sai rồi……

Sau này tôi thật sự không dám nói dối nữa……”

Cô khóc đến nỗi cả người co lại.

Cự vật bị cơ thể co rút của cô ma sát vào lại hưng phấn nảy lên một cái.

Lạc Hàn Đông thử đâm vào lần nữa nhưng vẫn quá khô không thể vào được, cổ anh nổi gân xanh, đang tính mặc kệ bất chấp nhét vào thì nhìn thấy Thịnh Hạ bò dậy, nhìn anh khóc hết nước mắt.

“Anh Đông… Tôi… Tôi dùng miệng, có được không?” Cô không ngừng run rẩy, nhũ hoa cũng cứ thế run theo.

Ánh mắt Lạc Hàn Đông rơi trên khuôn miệng nhỏ nhắn ửng hồng của cô, khẽ “ừm” một tiếng trong cổ họng.

Sau đó liền thấy cô gái run sợ bò đến trước mặt, dè dặt đưa tay ra nắm lấy gậy thịt của anh, nhắm mắt lại, khuất nhục mở miệng nuốt vào trong. Lúc đầu Lạc Hàn Đông không có ý định muốn làm cô.

Thật sự là biểu hiện tối nay của cô gái nhỏ này đã chọc giận anh. Anh đã

dùng vài cách để trút giận nhưng tiếc là không có tác dụng, chỉ có thể nghe

theo ý mình, giày vò cô gái nhỏ dưới thân để đạt được niềm vui trong lòng.

Thật giống với một kẻ biến thái.

Anh đưa tay ra giữ sau gáy Thịnh Hạ.

Ai bảo cô gái nhỏ này không ngoan ngoãn nghe lời.

Vậy chỉ đành trừng phạt cô ấy theo ý mình.

Anh ra sức ưỡn thẳng người, khi đó Thịnh Hạ bị côn thịt thô dài đó chọc vào trong cổ họng, nhất thời nôn khan muốn ói ra ngoài, nhưng người đàn ông lại đè cô lên xuống không cho cô nhúc nhích.

“Nhớ kỹ, hình phạt vừa mới bắt đầu thôi.” Lạc Hàn Đông nói xong, giữ lấy đầu cô, bắt đầu di chuyển trong cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng đó.

Thịnh Hạ bị anh ra vào đến nỗi nước mắt giàn giụa, miệng bị đâm đến sưng phồng, bên trong thỉnh thoảng lại chảy ra một ít dâm dịch của anh cùng nước bọt.

Không biết đã qua bao lâu thì người đàn ông mới gầm nhẹ một tiếng, bắn vào trong miệng cô.

Thịnh Hạ không dám nôn ra trên giường, cứ thế che miệng chạy vào phòng tắm, vừa ôm bồn cầu vừa nôn hết ra.

Mùi vị tanh nồng khiến cô nôn hết bữa tối ra ngoài, nước mắt chảy ròng ròng, nôn một hồi lâu cô mới vực người dậy đi súc miệng.

Lạc Hàn Đông thay ga trải giường xong đi tới, cơ thể để trần đi vào phòng tắm để tắm rửa. Tắm được một nửa thì anh tắt vòi hoa sen, gọi Thịnh Hạ: “Lại đây.”

Thịnh Hạ run lên, sợ hãi ngẩng đầu nhìn anh.

Người đàn ông không nói gì, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt nặng nề. Bỗng Thịnh Hạ nhớ tới giọng nói quỷ dị của người đàn ông. “Tôi thích em ngoan ngoãn nghe lời.” Cô run rẩy bước đến, đứng trước mặt anh.

Người đàn ông cầm lấy vòi hoa sen, rửa sạch nhũ hoa của cô.

Thịnh Hạ nổi hết da gà, lỗ chân lông nở ra, cả cơ thể run nhẹ dưới làn nước chảy.