Quấn Quýt Không Rời

Chương 11: …A, Đau Quá…




‘Hung khí’ của anh đưa vào sâu đến mức làm Thịnh Hạ muốn nôn khan, nhưng người đàn ông không cho cô cơ hội để thở. Tay anh giữ chặt sau gáy cô, chậm rãi ra vào. Thịnh Hạ liên tục bị thúc vào khiến cô không thể hít thở, nơi cổ họng phát ra âm thanh rên rỉ, nước mắt cứ thế trào ra.

Không biết đã qua bao lâu, gậy thịt nóng bỏng đó cuối cùng cũng run rẩy, giật giật vài cái rồi bắn dòng tinh dịch tanh ngọt đó vào trong miệng cô. Cô quỳ dưới nền nhà, khóc không thành tiếng. Không đợi cô xoay người lại thì sau lưng đã bị bàn tay nóng rực của người đàn ông đè xuống.

Trong tiếng la hét thất thanh của Thịnh Hạ, anh kéo chân cô mở rộng ra, từ phía sau đâm thẳng vào.

Ở ngoài cửa Oai Chủy Lục và Tứ Nhãn nghe thấy tiếng la chói tai ở trong phòng, không nhịn được mà tặc lưỡi một tiếng: “Anh Đông đúng là quá ngầu, có thể thuần phục được con nhóc cứng đầu này. Mày nghe cái âm thanh này đi, hét đến nỗi tao cũng cứng lên rồi…”

Còn ở trong phòng Thịnh Hạ lại thẳng sống lưng, cô thét lên thảm thiết và đau đớn. Trong cơn mơ hồ cảm nhận được tiếng kêu của cô, ý thức của người đàn ông đứng phía sau dường như đã thức tỉnh, động tác trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng cũng chỉ trong một khoảnh khắc mà thôi.

Một lúc sau anh lại hoàn toàn quên hết mọi thứ, trong cơn đê mê bởi sự khoái lạc, anh đè người con gái nằm dưới nền nhà, hung hăng tiến vào. Kế bên bọn họ là một tấm gương cỡ lớn. Thịnh Hạ bị đâm đến nỗi hít thở cũng khó khăn, quay đầu liền nhìn thấy cảnh tượng dâm dục đang phản chiếu trong gương.

Khóe miệng cô gái vẫn còn dính tinh dịch màu trắng đục, cái cổ cao cao đang ngửa lên, mái tóc đen mượt rơi sau vai làm nổi bật làn da trắng nõn, hai cánh tay yếu ớt chống dưới đất, cái eo nhỏ bị bóp chặt dưới lòng bàn tay to lớn của người đàn ông, cặp mông mềm mại của cô đã bị va chạm đến đỏ bừng. Cô nhìn thấy rõ ràng khúc gậy thịt nóng rực kia đang ra vô một cách mãnh liệt, rất nhanh đã cắm sâu vào trong cơ thể mình.

Cảm giác đau nhói sớm đã biến mất, thay vào đó là cơn khoái lạc vỡ òa khiến cô không thể cưỡng lại được.

Hoa huyệt của cô không ngừng tiết ra dịch thể, cô nghe thấy âm thanh ngại ngùng của dâm thủy phát ra khi nơi nhạy cảm của người đàn ông không ngừng va chạm vào mông mình. Thịnh Hạ nhục nhã khóc thành tiếng, thân thể không ngừng co rút lại, kẹp chặt khiến người đàn ông phía sau thở hổn hển, chống lên người cô gầm nhẹ một tiếng, bắn ra ngoài.

Cô bị ‘nóng’ đến mức hai mắt trở nên thất thần, khàn giọng kêu lên một tiếng: “Ưm…..”

Côn thịt của người đàn ông dường như không biết mệt mỏi. Vừa mới bắn ra nhưng ngay sau đó nó vẫn cứng rắn như cũ.

Anh lật người cô lại, đôi mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào hai quả đào mềm mại của cô, sau đó cúi đầu mút mạnh một cái.

Thịnh Hạ bị đau, không khỏi thét lên: “A, đau quá…..”

Người đàn ông dường như không nghe thấy gì, chỉ cúi người dùng môi lưỡi của mình cắn mút từng tấc da thịt trên người cô, đầu lưỡi nóng đến mức

mỗi nơi anh chạm qua đều như có lửa đốt.

Anh bắt đầu tò mò về hai hạt đậu nhỏ trên ngực của cô, không ngừng dùng lực mút liếm, cô bị cắn vừa đau vừa thoải mái.

Khoái cảm kỳ lạ xâm chiếm tâm trí cô, Thịnh Hạ nhịn không được bắt đầu phát ra từng tiếng rên rỉ, nhưng nghĩ đến lại cảm thấy bị nhục nhã, cô giơ tay lên che miệng, dùng răng cắn vào mu bàn tay, không để bản thân phát ra âm thanh dâm đãng này nữa.

Người đàn ông kéo chân cô ra, lại muốn tiến vào thêm lần nữa.

Thịnh Hạ hoảng sợ vươn tay đẩy anh ra: “Anh Đông….. Đau lắm…. Không

muốn nữa…..”

Cô nâng cao hai chân, dùng hai tay hai chân đẩy mạnh người đàn ông, nhưng vô tình lại khiến cửa huyệt của mình phơi bày ra trước mặt anh. Người đàn ông nhìn chằm chằm vào hoa tâm sưng hồng, nhíu nhíu mày, sau đó cúi đầu ngửi nơi đó. Hơi thở của anh vừa nóng vừa nặng nề, phả ra luồng nhiệt bỏng người, khiến cho Thịnh Hạ không chịu được mà run rẩy, một dòng dâm thủy chảy ra trong vô thức.

Cô đang định thả chân xuống bò sang một bên thì bị bàn tay to lớn của người đàn ông giữ lại. Anh nắm lấy chân cô, sau đó nghiêng người, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt lên miệng huyệt nhỏ đang sưng đỏ run rẩy của cô. Thịnh Hạ cắn mu bàn tay, nhưng không thể ngăn được tiếng nức nở:

“Ưm….. Ưm…..”

------oOo------