Trần Phấn bị kéo thẳng đến ngồi phía ngoài cùng.
Anh ta định đứng dậy, kết quả là Lạc Hàn Đông và Thịnh Hạ cũng bước vào, lướt qua anh ta và đi thẳng vào trong.
Lạc Hàn Đông ngồi bên cạnh Hàn Gia Phàm, Thịnh Hạ ngó nghiêng, mình chỉ có thể ngồi ở bên cạnh Lạc Hàn Đông, cô có chút khó hiểu, đang yên đang lành sao lại trở thành một bộ phim bốn người rồi.
Cô thật sự không dám ngồi cạnh Lạc Hàn Đông, đành phải ngồi xuống cách đó hai ghế.
Hy vọng lát sau đàn anh sẽ qua đây ngồi.
Loading...
Bốn cặp tình nhân đi qua thấy Thịnh Hạ chiếm ghế thứ ba liền bảo cô chuyển vào trong.
Thịnh Hạ lại chuyển về chỗ cạnh Lạc Hàn Đông, cô buồn bực không thôi, muốn đi ra hàng ghế sau tìm đại một chỗ để ngồi, nhưng phim đã bắt đầu chiếu rồi.
Xung quanh lập tức chìm vào bóng tối.
Cùng với bóng tối buông xuống, là nụ hôn cuồng nhiệt của một người đàn ông.
Thịnh Hạ gần như không dám thở mạnh, cô bị người đàn ông đó đè lên ghế ngồi, hôn đến mức thiếu khí, cô không dám lớn tiếng kêu lên, chứ đừng nói là kháng cự, sợ bị đàn anh nhìn thấy.
“Không được hôn hắn ta.” Môi răng quấn lấy nhau, giọng nói của người đàn ông trầm và khàn.
Thịnh Hạ không nói gì, người đàn ông cắn môi dưới của cô giống như đang trừng phạt, sau đó nút mạnh đầu lưỡi của cô, tay còn lại thì lờ mơ thăm dò bên trong quần áo cô.
Thịnh Hạ không thể không phát ra tiếng, giọng nói kèm theo tiếng van xin, “… Anh Đông … Đừng …”
“Ở đây.” Người đàn ông dùng răng mạnh mẽ cắn mút môi cô, “Đừng cho hắn chạm vào em, nghe rõ chưa?
Thịnh Hạ không ngừng run rẩy, khi lòng bàn tay thô to của người đàn ông thò vào trong ngực cô, cô sợ tới mức cứng đờ người, lập tức nén giọng kêu lên: “… Nghe, nghe rõ rồi.”
Đợi khi đèn bật sáng, người đàn ông đã rời ra.
Nhịp tim Thịnh Hạ đập mạnh, trong miệng không ngừng thở dốc, ngón tay run rẩy, cô nghiêng đầu nhìn sang, đôi môi mỏng của Lạc Hàn Đông sáng lên một mảng ẩm ướt, anh vươn đầu ngón tay ra lau nước bọt trên môi, mắt chăm chăm nhìn thẳng về phía trước.
Thịnh Hạ thực sự muốn mở miệng mắng chửi anh.
Lúc này đàn anh Trần Phấn liền đưa tay ra và vẫy tay với cô, thì thào nói xin lỗi.
Thịnh Hạ cố nén một nụ cười, cô biết lúc này mình nên nhanh chóng rời đi,
không thể nán lại đây lâu hơn nữa, nếu không cô căn bản sẽ không biết tiếp
theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Bộ phim chính thức bắt đầu.