Hứa Phi Nhan vừa mắng mỏ Ma Vương vô nhân tính, một bên lôi kéo Thịnh Hạ không cho cô đi.
Thịnh Hạ vẫn thu dọn đồ đạc của mình rồi rời đi. Lúc đi ngang qua cửa phòng Lạc Hàn Đông bước đi càng nhanh hơn.
Lúc Hàn Gia Phàm quay về nghe tin Thịnh Hạ đã từ chức, anh ấy còn ngây người kinh ngạc một hồi lâu, sau đó bắt lấy Hứa Phi Nhan hỏi: “Cô nói gì? Thịnh Hạ từ chức?”
Loading...
Hứa Phi Nhan vẫn đang lên án: “Ông chủ, lúc anh không ở đây, đại ma vương đã trực tiếp phê duyệt cứ thế để Thịnh Hạ đi rồi. Đấy là đóa hoa Ngu mỹ nhân duy nhất của công ty chúng ta đó, cô ấy đẹp như vậy mà anh ta không biết quý trọng, tàn phá mất rồi … “
Hàn Gia Phàm vẫn còn đang sững người: “Không đúng, nửa đêm hôm qua cậu ta còn gọi cho tôi đi dọn dẹp cái đống hỗn độn kia, không phải đó làm anh hùng cứu mỹ nhân sao, mỹ nhân nên cảm tạ hiến thân chứ, sao lại bỏ đi thế này?”
Hứa Phi Nhan nghe cái hiểu cái không: “Anh hùng cứu mỹ nhân nào? Hiến thân cái gì chứ?”
Hàn Gia Phàm liếc cô một cái: “Đi đi đi, quay về làm đi, đừng có suốt ngày hóng hớt bà tám như vậy.”
Hứa Phi Nhạn trợn trừng mắt nhìn ông chủ rời đi, sau liền chen vào trong đám người chia sẻ chuyện vừa nghe được: “Ông chủ vừa mới nói cái gì mà anh hùng cứu mỹ nhân là sao? Tối hôm qua xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tôi không biết, nhưng lúc buổi sáng tôi đến đây, Đại ma vương vẫn còn ở trong phòng…”
“Thật hay giả vậy? Còn chưa tỉnh dậy?” Hứa Phi Nhan kinh ngạc: “Sao cô không vào xem thử?”
“Mẹ kiếp, tôi bị điên chắc? Cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám đi…” người nọ nói nhỏ: “Hơn nữa, trên sô pha của anh ta không hề có chăn…” “Mẹ kiếp, ý của cô là?” Hứa Phi Nhan hưng phấn hỏi: “Giường trong phòng có chăn, anh ta cũng không bao giờ đắp, nếu chăn không thấy có phải hay không vì…có người phụ nữ quấn quanh người…”
Thịnh Hạ sau khi dọn đồ đạc liền trở về nhà, nhớ tới còn bộ quần áo của nam, chiếc khăn tắm và chăn mà cô khoác trước đó, cô nghĩ giặt sạch chúng rồi trả lại sau.
Từ chức rồi đi chuyển nhà, mới trong một ngày mà cô đã làm liên tiếp hai chuyện trọng đại. Trở về căn nhà mới thuê, cô nhìn đống đồ đạc lộn xộn còn chưa dọn xong, một loại cảm xúc cô đơn lại bất lực mãnh liệt tràn ra. Cô hít một hơi thật sâu, tự nói với chính mình. Tất cả mọi chuyện đều sẽ ổn thôi.
Thịnh Hạ, mày có thể.
Cô nén lại sự chua xót nơi khóe mắt, bật một bản nhạc lên, bắt đầu thu dọn hành lý. Bài hát hát kết thúc liền nhanh chóng chuyển bài, âm nhạc vang lên lần nữa, là bài [Almost lover].
Đêm qua Lạc Hàn Đông đeo tai nghe lên cho cô, chọn bài hát này vì cô. Thịnh Hạ dừng động tác đang làm lại, bước tới chuyển sang bài hát tiếp theo.
Căn nhà mới thuê phải mất hai ngày mới dọn dẹp gọn gàng, hồ sơ đăng trên mạng cuối cùng cũng có phản hồi. Sáng sớm hôm sau cô đi phỏng vấn ở một số công ty, do cô đột ngột từ chức ở công ty trước, rất nhiều HR nhắm vào đấy để hỏi: “Tại sao bạn lại bỏ công việc lúc trước của mình?”
Cái vòng này nói lớn không lớn, nhỏ cũng không nhỏ, Thịnh Hạ không muốn nói ra nguyên nhân thực sự, sợ ảnh hưởng tới công ty trước, cũng ảnh hưởng đến danh tính của mình.
Đối mặt với vấn đề này, cô đều thống nhất nói: “Xin lỗi, đó là do lý do cá nhân của tôi.”
Thấy cô không muốn trả lời, HR nhướng mày, không nói tuyển cô ngay mà kêu cô về nhà chờ tin tức.
Thịnh Hạ biết, trở về chờ thông báo không phải là dấu hiệu tốt.
Đàn anh tối thứ sáu trở về, hẹn cô ra ngoài gặp mặt, nghe nói cô đột nhiên từ chức, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy ? Công ty trước không tốt sao?” Thịnh Hạ chẳng muốn nói chuyện, cô nhìn gió đêm thổi, ngẩng lên nhìn bầu trời đầy sao, giọng nói mệt mỏi: “Tốt lắm, là do chuyện cá nhân của em.”