Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ

Chương 45




Lạc Hàn Đông đã lâu không tới tìm Thịnh Hạ.

Bạn cùng phòng ký túc xá đều nghĩ rằng Thịnh Hạ đã bị bỏ rơi. Họ đối xử với cô tốt hơn trước rất nhiều, trước khi bọn họ ăn gì đều quan tâm hỏi cô có muốn ăn không, như thể muốn an ủi “cô gái thất tình” như cô.

Loading...
Thịnh Hạ thì lại vô cùng vui vẻ vì không bị làm phiền, tan học cô thường hay theo giáo sư giải đáp kiến thức. Cuối cùng sau ba tháng, cô đã thành

công sử dụng máy tính của trường, đổi IP sang một vùng nào đó ở nước ngoài, sau đó viết một bức thư email nặc danh gửi đến đồn cảnh sát. Đây chính là mục đích mà cô chọn chuyên ngành này.

Dù sao cô cũng bị anh Đông kiểm soát, cô không quan tâm đời này của mình có thoát được nanh vuốt của anh hay không, cô chỉ hy vọng rằng … điều mà cô làm có thể cứu được những nữ sinh khác.

Cô không biết rằng mọi hành tung của mình đều nằm trong tầm kiểm soát của người khác.

“Đại ca, chỗ cũ của chúng ta đã bị tra ra rồi.” Oai Chủy Lục đứng đó, lồng ngực phập phồng vì tức giận: “Là anh Đông làm! Anh ta thật sự đã gọi cảnh sát! Tên phản bội này!”

Tần Chung Hải vân vê quả óc chó trong tay: “Không phải nó.”

Tứ Nhãn lấy ra bức ảnh chụp Thịnh Hạ hay ra vào văn phòng tìm giáo sư, anh ta đặt nó lên bàn: “Là con bé này làm.”

“Mẹ kiếp! Con nhỏ này chán sống rồi sao?” Oai Chủy Lục nói xong, nhìn về phía Tứ Nhãn hỏi: “Con nhỏ đó giở trò sau lưng anh Đông sao?”

Tứ Nhãn thành thật trả lời: “Anh Đông đã lâu không đến tìm nó, chắc anh ấy cũng chơi chán rồi.”

Lão Tam dè dặt quay đầu nhìn Tần Chung Hải: “Đại ca, nhất định không phải do anh Đông làm. Nếu anh ấy muốn phản bội chúng ta thì không cần phải đợi đến bây giờ. Chắc chắn là con nhỏ này làm, nó đã bị anh Đông đá rồi.”

Tần Chung Hải đặt quả óc chó xuống, dùng ngón tay cầm ảnh của Thịnh Hạ lên: “Cho cô ta chút bài học là được, đừng khiến cảnh sát chú ý.” “Dạ!”

Nhiều ngày trôi qua, Thịnh Hạ không nhận được bất cứ tin tức nào về nơi cô gửi cho cảnh sát điều tra, cô đoán chắc hẳn do họ nghi ngờ tính xác thực của bức thư, cô định gửi lại lần nữa.

Tuy nhiên, khi vừa bước xuống cầu thang đến tòa nhà dạy học thì cô đã bị vỗ vai: “Này bạn học.”

Cô quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười âm hiểm của Oai Chủy Lục.

Thịnh Hạ kinh hãi, xoay người bỏ chạy nhưng đã nhanh chóng bị Tứ Nhãn đứng chờ sẵn ở đầu cầu thanh bên kia ép lùi về phía sau. “Đây là trường học đó, mấy người muốn làm gì?”


Con đường này không có sinh viên qua lại. Cô lo sợ sẽ gặp phải người không muốn gặp, nhưng có chết cũng không ngờ lại đụng phải hai gã này ở đây.

Oai Chủy Lục cầm dao dí sau lưng cô: “Có muốn sống không? Ngoan ngoãn đi theo tụi tao.”

Thịnh Hạ sợ đến mức chỉ còn cách đi cùng bọn họ. Thấy bạn học trên đường, cô muốn chạy qua đó cầu cứu nhưng Tứ Nhãn chỉ cần dùng một tay đã hung ác kéo cô lại.

Hai người nắm lấy cổ tay cô, buông lời đe dọa bên tai cô: “Nếu mày dám chạy, tao sẽ tóm lấy bất kỳ người nào ở đây chết thay mày.” Thịnh Hạ sợ tới mức hoảng loạn run rẩy.

“Rốt cuộc các người muốn làm gì?”

“Làm gì à?” Oai Chủy Lục giận đến mức bàn tay cầm dao giật giật: “Bản thân mày làm chuyện tốt gì trong lòng mày còn không rõ sao! Dám báo cảnh sát?!”

Thịnh Hạ kinh hãi, sao họ biết được?

Khônh lẽ là … Anh Đông báo?

Cô không hề nhận được bất kì tin tức nào vì đều bị anh Đông chặn hết rồi? Ra khỏi cổng trường, có một chiếc ô tô đậu ở đó, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Thịnh Hạ không ngừng run lên, há miệng la to: “Cứu mạng…” Tứ Nhãn bịt miệng cô lại.

Oai Chủy Lục ấn đầu cô, nhét vào xe.

Thịnh Hạ dồn sức cắn mạnh vào tay Tứ Nhãn rồi hét to cái tên mà chính cô cũng cảm thấy ngạc nhiên: “Anh Đông! Cứu tôi …”

------oOo------