“Hận tôi?” Giọng của người đàn ông trầm thấp, trong không gian chật hẹp có vẻ vô cùng dị thường.
Thịnh Hạ không biết làm thế nào để trả lời câu hỏi này.
Nói dối cũng không gạt được anh ấy.
Nhưng sự thật là… So với từ ‘hận’ này, cô nguyện ý dùng từ ‘sợ hãi’ để hình dung về anh hơn.
Loading...
Bị Oai Chủy Lục bắt đưa đến vùng nông thôn hẻo lánh, gặp phải những người đàn ông xấu xí, suýt chút nữa đã bị cưỡng hiếp, cô đã hận thấu xương những kẻ ghê tởm này.
Nhưng khi được đưa đến trước mặt anh Đông, khoảnh khắc nhìn thấy anh, cô vô thức lại nghĩ đây là điều may mắn.
Rõ ràng đều là hành vi cường bạo, nhưng cô lại không thể hận người đàn ông trước mặt này, chỉ có sự sợ hãi khắc sâu.
Người đàn ông trước mặt cô tính tình quái đản, nếu không chú ý rất dễ chọc giận anh. Cô cảm thấy rất sợ, trước khi trả lời câu hỏi, cô còn do dự hồi lâu mới nhẹ nhàng gật đầu.
Lạc Hàn Đông vuốt ve chiếc cằm thanh tú của cô, đưa ngón tay vào miệng, dùng hai ngón tay kẹp đầu lưỡi của cô, làm động tác rút ra cắm vào.
Rõ ràng là một hành động khiêu gợi như vậy, nhưng anh lại cố tình làm với một gương mặt vô cảm. Anh cụp mắt xuống, vẻ mặt nhàn nhạt, như thể đang chơi đùa với một mèo con không nghe lời.
Nước miếng của cô theo ngón tay anh chảy xuống, mơ hồ cảm nhận được sự khác thường từ nơi nào đó trên cơ thể, Thịnh Hạ không khỏi rùng mình. Lạc Hàn Đông rút ngón tay về, bôi vệt nước miếng từ đầu ngón tay lên bộ ngực căng tròn của cô, ngón tay thon dài lướt qua đôi gò bồng đảo khiến cô nổi da gà.
“Hình phạt kết thúc.” Anh nói, giọng nói không hề nhuốm màu nhục dục.
Cuối cùng Thịnh Hạ cũng hiểu rằng người đàn ông này làm nhiều như vậy, chỉ để trừng phạt cô vì tội không nghe lời mà thôi. Lạc Hàn Đông tắm rửa sạch sẽ, bước đến bồn rửa tay.
Thịnh Hạ nhìn thấy, sau khi rửa tay ba lần, anh mới lấy khăn lông lau khô tay rồi nhấc chân bước ra ngoài.
Chờ sau khi anh đi ra ngoài, Thịnh Hạ sợ hãi ngồi trượt xuống đất. Vòi hoa sen trên đầu vẫn còn bật, những giọt nước từ trên đầu rơi xuống, rõ ràng là nước ấm.
Nhưng cô lại cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Người đàn ông đến buổi tối cũng không hề chạm vào cô thêm lần nào nữa, mà Thịnh Hạ rõ ràng trước khi ngủ đã nằm sát bên mép giường, sáng hôm sau tỉnh dậy, vẫn như cũ nằm trong lồng ngực của anh.
Cự vật to lớn đang ương ngạnh kia lại một lần nữa cọ vào thắt lưng cô.
Cô không dám cử động, dù hai chân đã tê rần, cũng không dám động đậy cơ thể.
“Hôm nay tôi có thể đưa em đi.” Người đàn ông đột nhiên nói.
Thinh Hạ quả nhiên kinh hãi đến mức nhịn không được, quay đầu lại nhìn anh.
Lạc Hàn Đông nhíu mày, tóc của anh hơi dài, lúc ngủ quên chưa cởi túm tóc nhỏ ra, bây giờ tóc bị cong lại thành hình vòng cung trên đỉnh đầu, trong buổi sáng sớm lộ ra một chút lười biếng và đáng yêu.
“Tôi chưa bao giờ làm ăn thua lỗ.” Người đàn ông vừa tỉnh lại, hai mắt
trong veo, giọng nói khàn khàn gợi cảm, nhìn về phía Thịnh Hạ chậm rãi