Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 995: Khách sạn Lệ viên




Quách Hoài Tài cùng Phó chủ tịch Trương bước vào khách sạn Lệ Viên. Trương Nhất Phàm nói với Quách Hoài Tài hắn muốn ở Hoài Châu một thời gian, văn phòng tạm thời đặt ở đây. Bảo ông ta bảo những người khác đi đi, không cần phải vòng vo ở đây.



Nghe nói Phó chủ tịch Trương phải ở Hoài Châu một thời gian, trong lòng Quách Hoài Tài có chút khiếp sợ, nhưng rất nhanh anh ta trở lại bình thường, vấn đề cứu trợ chống hạn đã giải quyết, vấn đề nước thải ở khu công nghiệp vẫn tồn tại như cũ, mục đích của Phó chủ tịch Trương là vấn đề này, chỉ cần nước thải ở khu công nghiệp một ngày chưa giải quyết, đoán chừng Phó chủ tịch Trương một ngày cũng sẽ không đi.



Vì thế anh lại nghĩ tới Lý Hồng, bí thư Lý Hồng còn đang ở Hoài Châu, mục đích của cô ấy là gì?



Lý Hồng xuất hiện, càng khiến Quách Hoài Tài lo lắng.



Anh có chút lo lắng, bất an mà rời khỏi phòng Phó chủ tịch Trương, sau đó phân phó Phó cục trưởng cục Công an:



- Chăm sóc tốt Phó chủ tịch Trương.



Phó cục gật đầu, ông đặc biệt hiểu được ý tứ của Bí thư Quách, có hai ý nghĩa của từ chăm sóc, ngoại trừ cam đoan an toàn của Chủ tịch tỉnh, còn là không cho bất cứ ai tới gần, không cho Phó chủ tịch Trương nghe được bất cứ tin tức gì từ người khác.



Rời khỏi khách sạn Lệ viên, Quách Hoài Tài mới gọi điện thoại cho chú, đem sự việc trưa hôm nay nói lại. Quách Vạn Niên cười ha hả:



- Hắn thật là có bản lĩnh, chén rượu chấn quần hùng!



Sau đó ông cũng không nói cái gì, chỉ ừ vài câu, liền cúp điện thoại. Quách Hoài Tài còn muốn xin chỉ thị của ông, sau thấy chú cũng không có nói gì, anh cũng không hỏi nhiều.



Quách Hoài Tài trở lại tòa nhà Thành ủy, lại phái người lập tức đi thúc giục chuyện tài trợ. Dù sao Phó chủ tịch Trương đã ra mặt, giải quyết vấn đề cứu trợ chống hạn, bất luận cái gì bọn họ cũng không thể qua loa tắc trách, chỉ có thể ứng phó toàn lực, giải quyết khó khăn trước mắt.



Quách Hoài Tài vừa đi khỏi, một chiếc xe BMW màu đen chạy tới. Nghiêm tổng của nhà máy cơ khí từ trên xe bước xuống, ngẩng đầu nhìn mấy chữ khách sạn Lệ viên, cầm chặt phong bì, hướng đại sảnh khách sạn nhanh đi tới.



Hôm nay đại sảnh không giống với bình thường, ngoại lệ có hơn hai cảnh sát, Phó Chủ tịch tỉnh Trương ở tầng trệt, cấm tuyệt đối bất kể người nào ra vào. Nghiêm tổng đang hỏi nhân viên phục vụ, Phó Chủ tịch tỉnh Trương ở phòng nào?



Anh là khách quen nơi này, nhân viên phục vụ đều quen mặt anh, nào ngờ giờ làm mặt lạ, không có ai trả lời anh.



Một cảnh sát đi tới:



- Anh muốn làm gì?



Nghiêm tổng trên mặt mang theo nét cười, đưa tới thuốc lá Trung Hoa, nhưng người cảnh sát vẫn giữ thái độ như cũ, đưa tay ngăn cản:



- Phó Chủ tịch tỉnh Trương cần nghỉ ngơi, bất cứ người nào cũng không thể quấy rầy.



Nghiêm tổng ngượng ngùng mỉm cười, đem thuốc vụt trở về.



Không gặp được phó Chủ tịch tỉnh Trương, đành phải quay trở về.



Ngay khi Nghiêm tổng vừa mới tới, có ánh mắt nhìn chăm chú tất cả hành động của anh. Thấy anh nản lòng rời đi, trong ánh mắt hiện lên tia nham hiểm.



Nghiêm tổng trở lại khu công nghiệp, vài Chủ tịch khu công nghiệp chờ trong phòng làm việc, nhìn Nghiêm tổng trở về, liền đến hỏi:



- Thế nào? Có gặp được phó Chủ tịch tỉnh Trương không?



Nghiêm tổng sắc mặt nghiêm túc, lắc đầu nói:



- Không thấy được, khách sạn được cảnh sát bảo vệ, không ai có thể gặp phó Chủ tịch tỉnh Trương, trừ phi anh ta đi ra.



- Sớm biết vậy, lúc trưa ăn cơm, chúng ta làm rõ việc này. Hiện tại chúng ta áp đứng khoản tiền này, nhưng chính phủ không nói câu gì. Lão Nghiêm, anh nói tiền này, cho hay là không cho?



Có người oán trách.



Vài người khác cũng nhìn Nghiêm tổng, hy vọng anh có biện pháp.



Nghiêm tổng nhìn mọi người, liếc mắt một cái:



- Tiền này không cho cũng phải cho, huống chi là thể diện Phó chủ tịch Trương, không thể lật lọng.





- Đúng, hiện tại Phó chủ tịch Trương quản toàn bộ khu công nghiệp tỉnh, chúng ta không thể không nể mặt anh ta. Tiền nhất định phải cho, nhưng vấn đề của chúng ta, cũng phải giải quyết.



Mọi người đang nói, bảo vệ báo lại:



- Cục trưởng Trâu Cục Bảo vệ Môi trường đến.



- Trâu Trường Thắng đến đây?



Vài người đưa mắt nhìn nhau, lúc này ông ta đến đây làm gì?



Đang nói, dưới lầu liền nghe tiếng của Giám đốc phụ trách nhà máy nói:



- Cục trưởng Trâu, mời đến phòng tiếp khách, tôi đi gọi Chủ tịch Hội đồng quản trị lại.



Trâu Trường Thắng la lớn:



- Không cần, tôi đến văn phòng gặp ông ấy.



Nghiêm tổng nghe nói như thế, nhìn mọi người nói:




- Các anh chờ ở đây, tôi đi gặp ông ta.



Khi Nghiêm tổng đi nhanh tới, Trâu Trường Thắng đã đi vào cửa thang máy, Nghiêm tổng cười cười nói:



- Cục trưởng Trâu, ngọn gió nào thổi ngài tới thế? Thật là vinh hạnh cho nhà máy này a!



Trâu Trường Thắng lạnh nghiêm mặt:



- Anh đi tìm Phó chủ tịch Trương để làm gì?



Nghe giọng điệu của đối phương, đến không có ý tốt. Nghiêm tổng liền mỉm cười nói:



- Đi, chúng ta trước tìm một chỗ ngồi đã.



Sau đó anh hướng về Chánh văn phòng quát:



- Bảo người đến châm trà.



Trâu Trường Thắng vẫn như cũ vẻ mặt không hài lòng, Nghiêm tổng xem ở trong mắt, không lên tiếng. Chỉ nghe Trâu Trường Thắng nói:



- Không cần trà. Tôi nói chuyện với anh một chút, tốt nhất anh không nên đi gặp Phó chủ tịch Trương, không riêng gì anh, tất cả bọn họ, một người cũng không thể gặp. Cho dù Phó chủ tịch Trương tìm các anh nói chuyện, các anh cũng phải có chừng mực. Nghiêm tổng, anh là người thông minh, hẳn là hiểu ý tôi. Tuy rằng là tỉnh quản lý khu công nghiệp, nhưng ở đây chúng ta cũng muốn ăn cơm, cũng phải giải quyết rất nhiều vấn đề cho các anh, này, nói vậy trong lòng anh rõ rồi chứ.



Nghiêm tổng sắc mặt hơi đổi:



- Xin Cục trưởng Trâu yên tâm, tôi đương nhiên có chừng mực.



Trâu Trường Thắng liền hừ một tiếng:



- Không tự cho mình thông minh là tốt rồi! Tự giải quyết cho tốt đi!



Nói xong, trà cũng không uống, liền hùng hổ mà rời đi.



Nghiêm tổng nhìn bóng dáng ông ta, bất đắc dĩ mà lắc đầu:



- Ôi!



Trương Nhất Phàm ở khách sạn Lệ viên, nhìn bên ngoài ánh nắng mặt trời gay gắt, nghỉ ngơi đôi chút.




Tuy rằng người nằm trên sô pha, nhưng trong đầu vẫn không có dừng nghĩ ngợi.



Trường hợp hôm nay, hắn thấy rất rõ ràng, nhất là Nghiêm tổng của nhà máy cơ khí, ở trong khu công nghiệp, bảo an chính mình ăn ngay nói thật, một chút cũng không lo lắng.



Đây là không hề sợ hãi? Hay là có dụng ý khác?



Theo lý thuyết, nhà máy bọn họ có xử lý nước thải, cũng có thiết bị xử lý nước thải, anh ta hoàn toàn có thể tìm lý do, lấy cớ nhà máy của mình có sai phạm, nhưng vì sao anh ta phải thừa nhận ban đêm nhà máy thả nước thải ra ngoài?



Chuyện nước thải công nghiệp này sẽ tạo nên hậu quả rất lớn, anh ta không biết sao?



Trương Nhất Phàm suy nghĩ, đây càng giống như bọn họ cố ý làm.



Chỉ là bọn họ làm như vậy, vì cái gì?



Hơn nữa bọn họ lại đánh nhau với phóng viên, không chút kiêng kỵ, chuyện này khiến Trương Nhất Phàm cảm thấy có chút không bình thường.



Người bình thường làm chuyện này, đều phải bào chữa cho mình, nhưng bọn họ lại cố tình không như vậy, khiến Trương Nhất Phàm suy nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải đáp.



Đằng Phí tức giận nói, bọn họ không có nể mặt hắn, làm chuyện như vậy còn cho rằng không có gì.



Trương Nhất Phàm không cho rằng như vậy, hắn thực ra cảm thấy, Nghiêm tổng dường như hướng chính hắn phản ánh cái gì, chỉ có điều khó nói. Rốt cuộc anh ta muốn nói cái gì? Trương Nhất Phàm luôn nghĩ tới vấn đề này.



Lúc này, Đằng Phi kích động đi vào:



- Phó chủ tịch Trương, tôi nhìn thấy xe của Bí thư Lý Hồng.



- A? Lý Hồng ở Hoài Châu?



Trương Nhất Phàm không nghĩ tới Lý Hồng đang ở đây, vừa khéo thế này?



Ngay sau đó hắn nghĩ tới cuộc điện thoại tối qua, Lý Hồng hỏi hắn:



- Anh ở Hoài Châu?



Lúc ấy bản thân không có để ý, hóa ra cô hỏi như vậy là có thâm ý.



Trương Nhất Phàm ngẩng đầu:



- Cậu có thấy cô ấy?




- Không có, chỉ nhìn thấy xe của cô ấy.



Trương Nhất Phàm có chút thất vọng, có lẽ, thực không phải là Lý Hồng.



Hắn muốn gọi điện thoại cho Lý Hồng, nhân tiện nói:



- Cậu đi ra ngoài trước đi!



Đằng Phi vừa đi, Trương Nhất Phàm liền gọi điện thoại cho Lý Hồng. Thanh âm Lý Hồng vẫn như cũ thanh nhã, bình tĩnh, nhưng nghe ở trong tai Trương Nhất Phàm, trong lòng liền nổi lên rung động nhè nhẹ.



- Hóa ra em đang ở Hoài Châu?



Trương Nhất Phàm hỏi.



- Giờ anh mới biết, ngu ngốc. Ngày hôm qua, đã nói với anh rồi.



Tâm tình Lý Hồng dường như rất tốt, trong điện thoại thỉnh thoảng truyền đến âm thanh giở sách, xem ra Lý Hồng đang xem văn kiện.




Nghe được những lời này của Lý Hồng, Trương Nhất Phàm buồn bực:



- Như vậy cũng nói là cho anh biết? Ngụ ý quá sâu đi!



Tuy nhiên, nói gì thì nói, nhưng thật ra trong lòng Trương Nhất Phàm không có nghĩ qua, hắn không nghĩ Lý Hồng sẽ đến Hoài Châu, nơi này cách tỉnh thành cũng không phải gần, đi mất sáu, bảy tiếng.



Trong lời nói của Lý Hồng, có chút thân thiết. Rất ít người có thể nghe Lý Hồng nói người khác hai từ ngu ngốc, ít nhiều có chứa mùi vị mờ ám. Trương Nhất Phàm nghe hai từ đó, trong lòng có chút xao động.



Lý Hồng ở trước mặt mình, thật ra thay đổi rất nhiều.



Ngay tại Trương Nhất Phàm đang hiểu những lời này có hàm ý khác, Lý Hồng lại đợi hắn nói chuyện, bởi vậy, trong điện thoại lặng im không có tiếng nói.



- Tiến triển thế nào?



Không nghĩ tới sau khi hai người tạm dừng, không ngờ mở miệng lại hỏi cùng một vấn đề.



Sau khi hỏi xong, hai người lại ngừng, cùng đợi đối phương trả lời.



- Anh nói trước đi!



Cuối cùng vẫn là Lý Hồng nói.



Trương Nhất Phàm nói:



- Ở Hoài Châu, có điều kỳ lạ. Tuy nhiên, anh cũng không muốn xen vào, chỉ cần xử lý tốt vấn đề nước thải ở khu công nghiệp, anh sẽ trở về tỉnh thành.



Lý Hồng ừ một tiếng:



- Chuyện hôm nay tôi có biết, chén rượu chấn quần hùng, anh giỏi. Dùng một ly rượu nhạt, không ngờ có được ngàn vạn. Chỉ tiếc, anh vì người khác làm việc tốt, tốn sức mà không đạt được kết quả tốt.



Trương Nhất Phàm sửng sốt, không nghĩ tới Lý Hồng sẽ nói như vậy, hắn liền nghiêm túc nói:



- Anh không cảm thấy như thế, vì nhân dân Hoài Châu làm chút chuyện, mặc dù không phải việc của anh, thấy cũng đáng. Chí ít công lao này thuộc về ai cũng không quan trọng.



Lý Hồng mỉm cười nói:



- Đây là sự thật?



Trương Nhất Phàm mỉm cười:



- Cũng là Lý Hồng hiểu lòng anh!



Lý Hồng hừ một tiếng:



- Ít tự mình đa tình, ai biết tâm tư của anh.



Lúc cô chuẩn bị cúp điện thoại, Trương Nhất Phàm thừa cơ nói:



- Buổi tối ăn cơm cùng nhau đi, cùng mời không bằng tình cờ gặp mặt, đại bí thư Lý!



Lý Hồng do dự một chút:



- Để xem! Có thời gian rồi nói sau.



Sau khi nói chuyện điện thoại với Lý Hồng, Trương Nhất Phàm tinh thần hăng hái, hắn gọi Đằng Phi:



- Chúng ta xuất phát!