Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 978: Rủi ro khi tắm biển




Trương Nhất Phàm nằm dưới ô ngoài trời, rất thích thú nhìn hai người đang đến.



Vóc dáng này rất đặc sắc, thon thả nhưng lại không mất đi vẻ đầy đặn.



Giữa Đổng Tiểu Phàm và Hà Tiêu Tiêu mỗi người đều có một vẻ riêng, phải nói rằng, Đổng Tiểu Phàm có một vẻ đẹp mặn mà. Từ sau khi sinh Tiểu Thiên Vũ, ngực và mông đều nảy nở hơn, nhìn bề ngoài những đường cong cơ thể cô khiến người khác phải động lòng.



Hà Tiêu Tiêu thì gầy hơn một chút, chủ yếu cũng là do áp lực trong lòng cô ấy, chuyện không thể sinh con được nữa khiến cho cô ấy lúc nào cũng suy nghĩ.



Một người trong lòng luôn nặng trĩu thì nhất định cô ấy không thể mập lên, nhưng kiểu gầy này của Hà Tiêu Tiêu vẫn rất quyến rũ, chí ít không phải kiểu người đẹp gầy guộc da bọc xương, nước da của cô ấy vẫn luôn đầy sức sống.



Hà Tiêu Tiêu là bảo vật mình vô tình phát hiện được, ngọc đẹp không tỳ vết, sau khi được chú Hai điêu khắc, tỏa ra tia sáng kì lạ. Nhưng từ trước đến nay Trương Nhất Phàm luôn có một sự thương hại khác thường với cô.



Thứ nhất là vì thân thế của cô, trước đây đau khổ quá nhiều. Thứ hai là vì cô cứu Đổng Tiểu Phàm, khiến mình mất đi khả năng thiêng liêng nhất của người phụ nữ. Sự tiếc nuối này không có cách nào bù đắp được, chỉ cần bản thân nhìn thấy vẻ u buồn của Hà Tiêu Tiêu, trái tim hắn như muốn nổ tung vậy.



Hiển nhiên Đổng Tiểu Phàm không hề biết lý do này, cô kéo chị gái chạy đến.



Trương Nhất Phàm nhìn qua, vừa nhìn đã nhìn thấy rõ hai bầu ngực của Hà Tiêu Tiêu, rõ ràng đến lạ thường. Còn có hình dáng của bộ ngực, nhìn rất rõ dưới lớp áo tắm một mảnh.



- Ăn một ít trái cây đi?



Đổng Tiểu Phàm cầm dĩa lên, đút vào miệng Hà Tiêu Tiêu. Lúc này Hà Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên, hình dáng bộ ngực ngày lúc càng rõ, nhìn thấy Trương Nhất Phàm có chút miệng khô môi khốc, hắn lập tức cầm ly rượu lên uống một ngụm để che giấu sự xấu hổ của mình.



Có lẽ Hà Tiêu Tiêu cũng nhận ra vẻ xấu hổ này, cảm thấy mình hở hang như vậy trước mặt hắn, trong lòng có chút không được tự nhiên. Điều này cô và Đổng Tiểu Phàm nói rất giống nhau, nếu bơi trước mặt mọi người, trước mấy trăm người ở bãi biển thì cái này cũng không là gì.



Chỉ là ba người ở cùng nhau, mình mặc như vậy giống như chỉ để cho Trương Nhất Phàm ngắm nhìn vậy, hơn nữa Đổng Tiểu Phàm ở đây, cô lại càng có chút không tự nhiên. Thế là cô đề nghị:



- Nếu đã ra ngoài phơi nắng rồi, sao lại còn trốn dưới ô? Đi thôi, chúng ta đi bơi.



Đổng Tiểu Phàm hiểu ý của cô, dưới nước sẽ không còn xấu hổ nữa.



- Được, vậy chúng ta đi bơi.



Trương Nhất Phàm nói:



- Anh nghỉ một chút, hai người đi đi!



- Như vậy sao được? Chúng em đều vì ở cùng anh mới đến đây.



Đổng Tiểu Phàm nhìn Hà Tiêu Tiêu một cái, hai người liền đưa mắt ra hiệu, kéo Trương Nhất Phàm chạy ra phía biển.



Trương Nhất Phàm nói:



- Anh không biết bơi!



- Đi mà lừa quỷ đi!



Đổng Tiểu Phàm không tin, cô lớn lên cùng Trương Nhất Phàm từ nhỏ, trên người hắn có gì cô không biết sao? Tính tốt xấu của hắn thế nào có thề nói Đổng Tiểu Phàm nắm trong lòng bàn tay.



Bị hai người đẹp kéo ra biển, cùng nhảy xuống nước.



Trước kia ở trường khi Đổng Tiểu Phàm cũng đã từng tham gia lớp huấn luyện bơi lội, khả năng bơi lội của cô rất tốt, Trương Nhất Phàm đã từng nhìn thấy. Nhớ có một lần, thành phố tổ chức cuộc thi bơi lội, cô còn giành được giải nhì.



Kỹ năng bơi của cô rất tốt, Trương Nhất Phàm lo là lo cho Hà Tiêu Tiêu, từ khi quen biết cho tới nay, vẫn chưa đi bơi cùng cô ấy, kỹ năng bơi của cô ấy như thế nào, một chút Trương Nhất Phàm cũng không biết.



Sau khi xuống nước, nhìn thấy hai người như hai mỹ nhân ngư xinh đẹp, vui sướng bơi trong nước, Trương Nhất Phàm liền yên tâm. Trời xanh, nước biển cũng xanh, chỉ thấy bóng dáng màu trắng của hai người, bơi qua bơi lại thành thạo như cá trong nước vậy, làm rất nhiều trò, trên mặt Trương Nhất Phàm liền nở một nụ cười.



Hắn đuổi theo phía sau để bảo vệ cho hai người.



Hà Tiêu Tiêu bơi rất vui vẻ, quay lại nói với hai người:



- Chúng ta thi đấu đi, xem thử ai bơi xa hơn?




Đổng Tiểu Phàm nói:



- Được đó, chỉ sợ chị không bơi lại em, sức khỏe chị được chứ?



- Được, sao lại không được, đi thôi!



Hà Tiêu Tiêu từ mặt nước nhảy lên, cười khanh khách với hai người.



Đổng Tiểu Phàm cũng không yếu thế, hai người mặc sức bày ra bản tính trẻ con dưới nước, là chị đuổi em cứ thế chơi đùa dưới biển.



Trương Nhất Phàm chăm chú theo sau hai người:



- Hai người cẩn thận một chút, đừng bơi xa quá.



Ở sông hắn còn được, ở biển có thể thích ứng được hay không, cái này cũng không chắc.Nhưng hai cô gái giống như cá dưới nước vậy, chỉ nhìn thấy bọt sóng, các cô ấy cứ như hai con cá đang vui sướng.



Nước biển Hawaii trong veo, từ xa có thể nhìn thấy bóng dáng trắng như tuyết của hai cô, vui vẻ đùa giỡn dưới nước.



Hawaii là vùng nhiệt đới, cho dù đã là bốn giờ chiều giờ địa phương, mặt trời vẫn cứ thế thiêu đốt con người. Nếu không phải ở dưới nước, thật khó có thể thích ứng được với nhiệt độ của nó.



Khả năng bơi của Đổng Tiểu Phàm rất tốt, vẫn có thể bơi thêm mấy vòng nữa, Hà Tiêu Tiêu thì không có nhiều kỹ năng như vậy, cũng chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, chỉ là học vài cách bơi thông thường, nhưng cô bơi rất nhanh.



Có khi một con sóng nhỏ ập đến, khiến cho hai người vui thích mà la lên, rất êm tai. Vào lúc Trương Nhất Phàm đang tận hưởng phút giây vui sướng, phía trước liền vọng lại tiếng hét kinh hoàng của Đổng Tiểu Phàm.



- Chị, chị sao vậy? Chị ——



- Anh nhanh đến đây, nhanh! Hình như chị có gì đó không bình thường. A ——



Đột nhiên, một con sóng ập đến, nhấn chìm tiếng kêu của Đổng Tiểu Phàm.




May mắn chỉ là một con sóng nhỏ, hai người thoắt ẩn thoắt hiện trong con sóng, rất nhanh liền nổi lên trên mặt nước.



- Chuyện gì vậy?



Trương Nhất Phàm hoảng hốt, ra sức bơi đến chỗ hai người.



- Chị, chị ——



Khụ khụ khụ —— Bên kia vọng lại tiếng ho sắc sụa của Đổng Tiểu Phàm, cô bị nước biển làm cho sặc, khi Trương Nhất Phàm bơi đến, cô đang ôm lấy Hà Tiêu Tiêu. Hà Tiêu Tiêu không biết có chuyện gì, sắc mặt tái nhợt, miệng ngậm cứng lại.



Đổng Tiểu Phàm liền hoảng sợ, chị ấy sao rồi?



- Không biết, có thể là chuột rút, lại bị sặc nước.



Trương Nhất Phàm ôm eo cô, nói với Đổng Tiểu Phàm:



- Em không sao chứ?



Lúc này Đổng Tiểu Phàm có chút hoảng sợ, cắn môi gật đầu. Trương Nhất Phàm nhìn cô nói:



- Không sao thì tự mình bơi vào đi.



- Có cần gọi người giúp không?



- Không cần đâu. Anh làm được.



- Vậy anh cẩn thận một chút.



Đổng Tiểu Phàm nhìn Trương Nhất Phàm hoàn toàn có thể đưa Hà Tiêu Tiêu bơi vào, lúc này mới yên tâm bơi về phía trước.




Lúc đầu Trương Nhất Phàm ôm lấy eo của Hà Tiêu Tiêu, sau đó bơi không bổi nữa, tay liền trượt xuống ngực của cô, hôm nay Hà Tiêu Tiêu chỉ mặc đồ bơi, sự mềm mại của khuôn ngực khiến cho người khác phải rung động.



Chỉ là lúc này Trương Nhất Phàm làm sao còn có tâm trạng nghĩ những thứ này chứ? Hắn thầm nhủ trong lòng, Tiêu Tiêu, em nhất định không được xảy ra chuyện gì.



Mà Hà Tiêu Tiêu cũng không thể ngờ tới, không ngờ mình lại được cõng như vậy, ban nãy khi bơi rất vui vẻ, chân đột nhiên bị chuột rút, khi đang mở miệng gọi Đổng Tiểu Phàm thì lại bị một con sóng ập đến.



Một hơi chưa được thoát ra, liền bị sắc đến thất điên bát đảo, cứ thế ngất đi luôn, bây giờ môi cô mím chặt, sắc mặt tái nhợt, không biết đã xảy ra chuyện gì.



Cuối cùng khi đến bờ cát, Đổng Tiểu Phàm sốt ruột:



- Nhanh, nhanh một chút!



Trương Nhất Phàm ôm cô lên, nằm thẳng trên một miếng vải, Đổng Tiểu Phàm sợ hãi nói:



- Làm sao đây? Đưa đến bệnh viện đi?



Đưa đến bệnh viện e là không kịp rồi, nhưng ban nãy khi Trương Nhất Phàm ôm Hà Tiêu Tiêu có thể cảm nhận được tim cô ấy đập rất nhanh, nếu tim đã đập chứng tỏ là không sao, chỉ là bị sắc nước mà thôi.



Hắn liền nói:



- Có lẽ cố ấy chỉ tạm thời hôn mê thôi, bị sặc nước biển rồi. Bây giờ gọi bác sĩ e là không kịp.



- Vậy phải làm sao? Đúng rồi, hô hấp nhân tạo.



Đổng Tiểu Phàm đột nhiên nhớ ra vài cách cứu người khẩn cấp trong sách, trong đó hô hấp nhân tạo là một trong những cách có hiệu quả nhất. Trương Nhất Phàm nhìn Hà Tiêu Tiêu đang nằm trên bãi cát, nhất thời không dám ra tay.



Đổng Tiểu Phàm còn sốt suột hơn hắn:



- Đứng đó làm gì, nhanh lên!



Trương Nhất Phàm nói:



- Anh...



- Anh cái gì chứ, lợi cho anh rồi đó tên khốn kiếp, nhanh lên đi! Chẳng lẽ anh muốn chị ấy chết?



Trương Nhất Phàm hít một hơi thật sâu, nhìn ánh mắt của Đổng Tiểu Phàm, đưa tay ra bịt lấy mũi của Hà Tiêu Tiêu, cúi người xuống thổi hơi vào miệng cô ấy. Đổng Tiểu Phàm còn nóng vội hơn Trương Nhất Phàm, đứng bên cạnh nhìn có chút luống cuống:



- Này, anh có thể nhanh một chút không, do dự làm gì chứ? Nếu không thì người cũng chết rồi, anh cứu cái gì nữa!



Trương Nhất Phàm ra giọng điệu:



- Em đừng giục, giục nhiều làm anh cũng loạn cả lên.



Hắn thổi liền vài hơi, nói với Đổng Tiểu Phàm:



- Em ấn ngực cô ấy, anh thổi khí.



Đổng Tiểu Phàm với qua đó, hai tay ấn vào ngực của Hà Tiêu Tiêu, ra sức ấn, rất có nhịp điệu ấn từng cái từng cái xuống. Trương Nhất Phàm phối hợp với Đổng Tiểu Phàm ghé vào miệng của Hà Tiêu Tiêu mà hô hấp cho cô ấy.



Thổi khoảng mười mấy lần, hai người liền nghe thấy tiếng ùng ục phát ra từ cổ họng của Hà Tiêu Tiêu, ọc —— một ngụm nước phun ra từ miệng cô ấy, Đổng Tiểu Phàm né không kịp, liền bị cô phun khắp người. Nhưng Đổng Tiểu Phàm cũng không để ý, ngược lại còn vội vàng nâng đầu cô lên:



- Chị, chị, chị không sao chứ?



Hà Tiêu Tiêu từ từ mở mắt:



- Hai người đang làm gì vậy?