Vấn đề xảy ra hôm qua đã được sửa lại rồi. Tuy là danh sách giống nhau nhưng nội dung không giống. Các vị có thể quay về xem thử sẽ không thu phí đâu.
Đường đường là một chủ tịch của Hawaii không ngờ lại biết giữ thể diện đến vậy, nếu không phải tận mắt chứng kiến Trương Nhất Phàm cũng không tin được bà xã mình có mê lực đến vậy.
Trở lại trang viên, nghe Hà Tiêu Tiêu nói:
- Thật ra vị chủ tịch đó là quan mới nhậm chức, anh có biết vì sao anh ta được lên làm chủ tịch không?
Trương Nhất Phàm nghe Hà Tiêu Tiêu hỏi như vậy, trong lòng có vẻ khó hiểu hỏi:
- Chẳng lẽ là các em đã giúp đỡ anh ta?
Tại đảo này, người da trắng chiếm một phần ba, ngoài ra là những chủng dân như Nhật Bản, Polynesia, Philippines, Trung Quốc, Triều Tiên, Hàn Quốc chiếm đa số.
Đây cũng là một châuduy nhất của nước Mỹ mà người da trắng không chiếm tới một nửa . Bởi vậy, người của quốc đảo và người Hàn Quốc khá gần với nước Mỹ ở đây rất kiêu ngạo. Bọn họ cứ nghĩ chính mình tài trí hơn người, thái độ kiêu ngạo, có khi ngôn ngữ và hành vi đều có chút cực đoan.
Trương Nhất Phàm đoán không sai, quả nhiên Đổng Tiểu Phàm khẽ gật đầu nói:
- Anh đoán đúng phân nửa, đích thực là có một nơi như nước Mỹ, một chính khách nếu muốn thắng lợi trong cuộc tranh cử thì nhất định phải có sự ủng hộ của tập đoàn tài chính, em đã giữ phần này.
Trương Nhất Phàm cũng biết, vận động tranh cử ở nước ngoài và trong nước khác nhau rất nhiều. Thậm chí những tập đoàn tài chính lớn không tiếc tất cả lực lượng phía sau mà hỗ trợ cho cuộc tổng tuyển cử nước Mỹ.
Đương nhiên, thủ đoạn này cũng không phải nắm chắc thắng lợi, tác dụng của tập đoàn tài chính trong xã hội này tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua. Như một châu nhỏ như Hawaii vậy, người da trắng chỉ chiếm một phần ba, quyền bầu cử còn lại tự nhiên rơi trong tay người khác. Bởi vậy, Đổng Tiểu Phàm mới có cơ hội ra tay, ở sau lưng giúp đỡ anh ta một phen.
Trương Nhất Phàm nghe nói mình chỉ đoán đúng phân nửa, hắn suy nghĩ nhưng lại đoán không được một nửa khác là nguyên nhân gì. Đã để Đổng Tiểu Phàm giúp đỡ anh ta , có thể làm cho anh thắng lợi trong cuộc tranh cử, đối với một chủ tịch Châu mà nói, cũng không đến mức làm anh ta có thái độ buông xuôi, làm ra vẻ thành khẩn như vậy.
Thấy Trương Nhất Phàm đoán không ra, Đổng Tiểu Phàm miệng mỉm cười nói:
- Anh ta là người của tên George.
Nghe nói như thế, Trương Nhất Phàm cau mày nói:
- Tên đáng chết này muốn làm gì?
Bối cảnh xã hội đen của tên George, Trương Nhất Phàm biết, không ngờ tới George tên đáng chết này, dám đem chính bàn tay của mình hướng vào giới chính trị, hắn không thể không thán tên này thật tinh mắt, biết nhìn xa.
Bây giờ hắn cuối cùng cũng hiểu được vì sao Đảng Tam K có thể làm càn mà vẫn bình yên vô sự ở nước Mỹ như vậy. Chỉ sợ trong mảnh đất của nước Mỹ này, hẳn là không chỉ có một chủ tịch châu của Hawaii nhỏ nhắn này thôi chứ?
Thực tế như vậy Đảng Tam K đã xâm nhập vào cán bộ của chính giới rất nhiều năm rồi.
Trở lại trang viên, ba người lên tầng hai, một người hầu da đen lập tức rót trà cho ba người, sau đó cung kính lui qua một bên. Hà Tiêu Tiêu dặn dò một câu, bảo bọn họ đi chuẩn bị cơm trưa.
Người hầu da đen đó liền đi xuống, Trương Nhất Phàm mới nói:
- Tên đàn ông trung niên đánh người vừa rồi lại là ai nữa?
Hai người lắc đầu nói:
-Không quen biết, nhìn có vẻ là bạn của chủ tịch Châu.
Trương Nhất Phàm nói: - Việc hôm nay thật là xui, một đảo nhỏ trẻ tuổi, không ngờ dám kỳ thị người Hoa một cách lộ liễu như vậy, hắn ỷ vào ai thế? Cục tức này không làm nguôi là không được !
Hà Tiêu Tiêu nâng ly trà lên nói:
- Vậy anh muốn thế nào?
Ít nhất làm cho nhà hàng của anh ta đóng cửa, giống như nơi này, sau này người Hoa đến đây du lịch nhất định sẽ rất nhiều, ngay cả chúng ta đều bị chọc tức, về sau người ta đến, còn không phải sẽ bị bọn họ ức hiếp sao? Anh thấy tên tiểu tử này có tâm lý thù người Hoa, chẳng lẽ tổ tiên của anh ta chết ở Trung Quốc sao?
Đổng Tiểu Phàm bấm di động nói:
- Để em gọi người đi kiểm tra một chút.
Một cuộc điện thoại gọi qua, chỉ nghe Đổng Tiểu Phàm nói:
- Các người điều tra giúp tôi một chút, lai lịch của ***** là thế nào?
Điện thoại vừa gọi xong liền có người gọi lại, nhưng lại là giọng của tên chủ tịch Châu kia:
- Đổng tiểu thư à, chuyện ngày hôm nay tôi thực sự ngại quá. Tôi không biết cô sẽ đến Hawaii, nếu không tôi sớm đã phái người đi đón cô rồi. Như vậy đi, tôi là làm chủ, tối nay mời cô đại giá Quang Lâm. Sơn Bản tiên sinh muốn trực tiếp nhận lỗi với cô.
Đổng Tiểu Phàm nói:
- Buổi tối tôi không có thời gian, việc nhận lỗi thôi vậy, tôi không có tâm trạng. Như vậy đi, tôi mua nhà hàng này, anh bảo ông ta ra giá đi.
- Việc này...
Chủ tịch Châu có chút do dự, Đổng Tiểu Phàm một hơi nói sẽ mua đứt nhà hàng, anh ta có chút khó xử, nói gì đi nữa tên Sơn Bản kia cũng là bạn của anh ta.
Xem ra nghe giọng điệu Đổng Tiểu Phàm là cô ta sẽ không nhận lời xin lỗi của đối phương.
Chủ tịch Châu nỗ lực thuyết phục lần cuối:
- Đổng tiểu thư, nếu không cô cho ngài Sơn Bản cơ hội được không?
- Không cần phải nói nữa, anh hỏi ông ta có nhường nhà hàng này hay là không?
Đối phương nghe thái độ kiên quyết như thế này của Đổng Tiểu Phàm, liền thở dài nói:
- Vậy để tôi suy nghĩ thử xem.
Cúp điện thoại, chủ tịch Châu liền lắc đầu, nói với một người đàn ông trung niên bên cạnh:
- Sơn Bản tiên sinh, việc này tôi không giúp được anh rồi! Tốt nhất là nên cho cháu trai của anh về đi! Đừng ở đây gây phiền phức cho tôi nữa. Loại trong lòng thù người Hoa như cậu ta là không được đâu.
Sơn Bản mang vẻ mặt ảm đạm nói:
- Vậy thì vất vả cho chủ tịch Châu quá, chúng tôi xin từ biệt.
Sau đó, ông ta liền dẫn theo cháu trai Sơn Bản Nhất Mộc đi.
Sơn Bản Nhất Mộc không phục nói:
- Chú à, chúng ta vì sao phải sợ mấy tên Trung Quốc đó chứ?
- Đồ khốn khiếp! Câm miệng cho ta!
Lão Sơn Bản vẻ mặt khó chịu, xanh mặt mắng:
- Mày có biết cô ta là ai không? Chủ tịch Hội đồng quản trị của công ty Iomega hiện tại đó, chúng ta đã có dự án hợp tác lớn với bọn họ, nếu người ta ngưng hợp đồng, chúng ta phải chịu tổn thất hơn chục tỷ đó.
Bị chú giáo huấn, Sơn Bản Nhất Mộc liền im miệng.
Ánh mắt Lão Sơn Bảnu ám nhìn vùng hải vực kia nói:
- Tốt nhất là anh bỏ nhà hàng này đi nh! Theo ta về Nhật Bản, không được ở nơi này gây sự nữa.
Sơn Bản Nhất Mộc có chút không hài lòng, nhà hàng này là nơi hắn dùng để tìm kiếm sự thư giãn và niềm vui, làm sao lại có thể bỏ mà chuyển nhượng cho người khác? Thực sự nếu phải chuyển nhượng, thì anh ta rất tiếc.
Theo lời nói của Sơn Bản Nhất Mộc, chỉ trong nhà hàng này anh ta mới tìm thấy được niềm vui, có cái cảm giác thỏa mãn trong lòng. Mỗi lần nhìn thấy người Hoa bị khinh bỉ tại nhà hàng mình, anh liền cảm thấy đặc biệt hân hoan vui sướng, .
Theo lời nói của hắn, chính là đặc biệt có niềm tự hào dân tộc.
Lão Sơn Bản nói:
- Chủ tịch Châu tuy là bạn của ta, nhưng anh ta nhất định phải trung thành với Thủ trưởng của anh ta, cháu có hiểu không?
Sơn Bản Nhất Mộc thấp giọng nói:
- Dạ thưa chú con đã hiểu.
Nhưng trong lòng hắn, rõ ràng là không phục.
Iomega này sớm muộn có một ngày, tôi phải đánh bại các người!
Trong trang viên, Đổng Tiểu Phàm và Hà Tiêu Tiêu đang cùng Trương Nhất Phàm nói chuyện:
- Em thực sự muốn mua đứt nhà hàng này sao?
Đổng Tiểu Phàm gật đầu nói:
- Mua đứt nó, tiếp tục mở nhà hàng. Từ nay về sau, chúng ta ở Hawaii còn có nhà hàng của chính mình, không cần phải nhìn sắc mặt của người ta.
Trương Nhất Phàm cười cười, hắn biết tiểu phú bà đây là đang muốn chút giận giúp mình.
Đồ ăn đã làm xong, người hầu kêu ba người vào nhà ăn dùng cơm. Đổng Tiểu Phàm vừa mới đứng lên, điện thoại lại vang lên nói:
- Bà chủ đã tra ra rồi. Ông chủ nhà hàng tên là Sơn Bản Nhất Mộc, là người Nhật Bản. Chú của cậu ta là Sơn Bản Nhất Lang, là Chủ tịch của một sản nghiệp ô tô lớn thứ hai của Nhật.
Đổng Tiểu Phàm vừa đi vừa nghe điện thoại.
Ba người đi vào nhà ăn, ngay lập tức ngửi thấy một mùi vị thơm nồng của thức ăn, quả nhiên đồ ăn chính hiệu của Trung Quốc, đến nỗi nhìn Trương Nhất Phàm có chút không kìm nổi. Đầu bếp này tay nghề không tồi, màu sắc hương vị đều có, Trương Nhất Phàm liền ngồi xuống ăn cơm.
Hà Tiêu Tiêu đề nghị:
- Uống chút rượu nhé?
Trương Nhất Phàm lắc đầu nói:
- Uống rượu thì đã phá hỏng hương vị của bàn thức ăn này rồi.
- Anh hiếm khi mới tới, dù sao buổi chiều em và Tiểu Phàm cũng không có việc gì, cùng anh uống một chút vậy.
Sau đó, cô đã kêu người hầu lấy đến một bình rượu vang.
Đổng Tiểu Phàm vừa mới tiếp xong điện thoại nói:
- Buổi chiều chúng ta đi ra bãi biển tắm nắng.
Bên cạnh có ngay bãi biển của riêng mình, hoàn toàn không cần lo lắng người ngoài vào, nơi này p an ninh cũng tốt lắm, Đổng Tiểu Phàm tính dùng để làm căn cứ riêng của chính mình.
Trương Nhất Phàm không phản đối đề nghị của hai người, chỉ có điều nói: - Các em không sợ phơi nắng đen da sao? Đen thì sẽ khó coi lắm. Một màu đen ngầu.
Đổng Tiểu Phàm nói:
- Thoa chút kem chống nắng là không sao đâu. Trước kia chúng em cũng rất ít đi Hawaii này, từ khi mua trang viên tới nay, cũng chỉ là lần thứ hai. Nếu không vì anh, chúng em cũng chưa có cơ hội đến để hưởng thụ. Tuy nhiên, chờ thêm một thời gian khi công ty ổn định, em quyết định sẽ để mẹ tới nơi này dưỡng lão.
- Ý này được đó! Xem ra về sau anh cũng phải tới nơi này nghỉ phép nhiều hơn mới được.
- Ồ! Chuyện vừa rồi anh hỏi thăm, tra được chưa?
Trương Nhất Phàm hỏi
Đã điều tra xong, ông chủ nhà hàng tên là Sơn Bản Nhất Mộc, là người Nhật Bản. Chú của hắn tên là Sơn Bản Nhất Lang, là người Nhật Bản chủ tịch của một sản nghiệp ô tô lớn thứ hai của Nhật Bản. Kỳ thật chúng ta cùng tập đoàn Fuji còn có chút quan hệ hợp tác, chỉ có điều tiểu tử này trời sinh đã thù người Hoa nghiêm trọng. Vừa mới thăm dò được, ông nội của cậu ta ở thế chiến thứ hai, chết trong đại chiến Bách Đoàn quân khởi xướng ở Bát Lộ. Nghe nói còn là tư lệnh quan của Nhật Bản từng tham dự qua vụ giết hại ở Nam Kinh, sau đói bị một số dân phẫn nộ đã xử lý thi thể của ông ta, bởi vậy tiểu tử này trong lòng cứ luôn có thù với người Hoa.
Cảm xúc này, trong lòng rất nhiều người trẻ tuổi ở đảo quốc đều có, bởi vì phương thức giáo dục của bọn họ có vấn đề, họ đã bẻ cong lịch sử, đem lần chiến tranh xâm lược người Hoa đó, nói thành thánh chiến của bọn nó, chết mà không biết xấu hổ!
Tuy nhiên Trương Nhất Phàm lại biết tập đoàn Fuji này, bọn họ cũng có đầu tư ở đại lục. Trương Nhất Phàm không nói gì mà gật đầu nói:
- Anh biết rồi, ăn cơm đi!