Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 973: Đi nghỉ dưỡng(phần 1)




- Thật là đẹp!



Ánh trắng sáng tỏ, Tương Thủy như một bức tranh, người cũng như thơ.



Quần áo trắng kia quả thực chính là bút thần trong cảnh thần tiên cổ đại. Bóng hình xinh đẹp làm cho đêm này thêm phần xinh đẹp và thần bí.



Bản thân vô tình đến đây, vì việc khảo nghiệm về bệnh Sars, đi ra ngoài để giải tỏa áp lực không ngờ có thể gặp được người trong lòng mình tại nơi đây.



Trương Nhất Phàm nhẹ nhàng đi tới, nhẹ ho một tiếng nói:



- Ở đây có ai không? Anh ngồi một chút nào!



Người đó ngoái đầu lại, ánh mắt như nước, hết sức hấp dẫn.



- Anh tới rồi à?



Giọng điệu tuy bình thường, không nhận ra được bất cứ dao động tình cảm nào. Cô ta giống như một tiên nữ chìm sâu trong đêm tối đẹp đẽ này, chỉ vì màn đêm mê hoặc này mà đến.



Nhìn nước sông róc rách, mang theo một tình cảm dịu dàng cuồn cuộn không dứt, giọng nói ưu nhã của Lý Hồng vang lên nói:



- Anh đã đến rồi!



Tâm tư của Lý Hồng rất bình tĩnh, Trương Nhất Phàm không cảm thấy được cảm xúc dao động nào. Đây chính là Lý Hồng, không gì thay đổi, luôn tĩnh lặng như một cái đầm nước sâu. Có lẽ cấp trên nhìn thấy được điểm đặc biệt này của cô ta, mới để cho cô ấy đảm nhận chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật.



Có lẽ chỉ có loại con gái như cô ta không mưu cầu gì mới có thể làm được việc công bằng, công tư phân minh.



Trương Nhất Phàm ngồi xuống, nhìn dòng nước rộng lớn của sông Giang, cất cao giọng nói:



- Tôi đến rồi!



Lý Hồng không nói gì cả, cũng không nhìn Trương Nhất Phàm, chỉ yên lặng ngồi đó, dường như cô ta đang suy tư gì đó, Trương Nhất Phàm nói:



- Sao em lại ngồi ở đây mình vậy?



Không nhìn thấy xe của Lý Hồng gần đây cũng không có tài xế và thư ký, bởi vậy hắn liền hỏi vậy. Lý Hồng có thói quen lúc tan sở không cần tới tài xế cũng không cần tới thư ký đi theo mình 24 giờ, bọn họ có cuộc sống của họ.



Là một lãnh đạo, mà rộng lượng như vậy, về điểm này thì Lý Hồng tuyệt đối rất thông tình đạt lý.



Cô thản nhiên nói:



- Em tùy ý đi thì tới đến đây.



- Anh cũng vậy!



Trương Nhất Phàm khoác tay lên vai cô ta, cô ta không phản đối, Trương Nhất Phàm nói:



- Cơn bệnh Sars này làm cho con người lao lực quá độ, lòng người hoảng sợ, khó mà có được thời gian để nghỉ ngơi, ra ngoài tản bộ.



Xem ra hai người cùng chung suy nghĩ, đều không tính sẵn chỉ là tùy ý đi dạo không ngờ vô tình đến đây.





Lý Hồng nghe thấy câu này hơi gục gặt.



- Được nghỉ phép 3 ngày anh tính đi đâu?



Trương Nhất Phàm nhớ tới ngày nghỉ dài đằng đẳng này, bản thân lại không có chỗ nào có thể đi được. Đổng Tiểu Phàm và Hà Tiêu Tiêu cũng đang căng thẳng lạ kỳ. Bọn họ đều đã đặt bản thân vào trong sự bận rộn đó. Cho dù hắn có đau lòng thì cũng không có cách nào giúp đỡ được cho họ. Bởi vì thực lực bây giờ của họ tuyệt đối không phải người bình thường có thể dễ dàng lay động cũng không dễ dàng để cho người bình thường có thể giúp đỡ.



Lý Hồng buồn bã nói:



- Em về thủ đô.



Từ sau khi hai người có một đêm vui vẻ với nhau, Trương Nhất Phàm không có cơ hội gặp lại Lý Hồng. Lý Hồng của tối nay càng bộc lên một bộ dạng ưu buồn hơn. Xem ra cô ta lại nghĩ tới một số chuyện cũ. Về thủ đô chắc chắn là về thăm mẹ già và người ba đã mất.



Thực ra Lý Hồng là một người suy nghĩ kín đáo, tình cảm của ta rất phong phú chỉ là không ai phát hiện ra. Với lại cô ta cũng không cho ai có cơ hội ngoại trừ Trương Nhất Phàm.



Lý Hồng bình thường thì người khác không nhận ra được sự dịu dàng của cô ta, Trương Nhất Phàm cũng chỉ có thể may mắn được một hai lần mà thôi.




Tay hắn nhẹ nhàng ra sức, người của Lý Hồng nghiêng qua tựa đầu vào vai của Trương Nhất Phàm.



Lần này hắn không có xâm nhập vào tâm tư của cô ta, chỉ là nhẹ nhàng hỏi:



- Em có tâm sự sao?



Trên mặt Lý Hồng lộ lên nụ cưới kỳ lạ, quay đầu qua nhìn Trương Nhất Phàm nói:



- Anh biết em đang nghĩ gì?



Trương Nhất Phàm nhịn không nổi cười òa lên nói:



- Tâm tư của em, chắc cả thế giới này không ai hiểu nỗi.



- Tại sao?



- Bởi vì em toàn nhốt mình trong một thế giới không ai có thể sờ tới, nơi đó ngoài em ra không ai khác có thể bước vào, cũng không ai nhìn thấy.



- Vậy còn anh thì sao?



- Anh đã từng tới gần cái giáp ranh của thế giới này bỗng nhận ra, thế giới của em vốn không thể dung nhập với thế giới dung tục này.



Lúc này Lý Hồng mới trừng mắt nhìn hắn nói:



- Ai bảo bản thân anh tục quá toàn nghĩ tới một sộ chuyện tục.



Trương Nhất Phàm nói:



- Nếu đàn ông mà không tục thì không phải là đàn ông. Không phải em cũng biết đàn ông là động vật luôn dùng nửa người của mình để suy nghĩ vấn đề, đây là bản năng của họ, thân ở trong chốn quan trường càng là như vậy. Cái mông quyết định trí não, em nói anh sao có thể nào mà không tục được chứ?



- Nói xạo!




Lý Hồng ngồi thẳng người lên nói:



- Thôi được rồi không bàn luận về những vấn đề này nữa, phá vỡ tâm trạng của em mất.



Trương Nhất Phàm liền tiếp cận người Lý Hồng nói:



- Em đang nghĩ gì, có thể chia sẻ một chút không?



- Đừng làm ồn, chúng ta về đi



Trương Nhất Phàm nói, đêm đẹp như vậy, mỹ nhân đẹp như vậy, nếu cứ như vậy mà về, chẳng phải là phụ cảnh đẹp này rồi sao?



Lý Hồng lập tức cảnh giác hỏi:



- Anh muốn gì?



- Làm một bài thơ.



- Thôi đi——



Lý Hồng cười òa lên, vừa nãy còn căng thẳng sợ Trương Nhất Phàm lại làm loạn, không ngờ tên này cũng có lúc thoải mái nói đùa với mình như vậy.



- Lên xe đi!



Trương Nhất Phàm mở cửa giúp Lý Hồng, Lý Hồng cũng hơi sửng sốt.



Trong lòng có suy nghĩ không có gì ra vẻ nịnh bợ nhưng phi gian tức đạo. Trương Nhất Phàm mở cửa giùm mình, có thể nói là lần đầu.



Cô phát hiện Trương Nhất Phàm đêm nay tâm trạng khá tốt, chẳng lẽ hắn lại muốn làm gì?



Nơi này là nơi Lý Hồng từng bị lạc, cô ở đây này liên tục bị lạc. Nếu nói một nụ hôn ở thủ đô, chỉ là điều mở màn giữa hai người, như vậy nơi này, chính là nơi Lý Hồng bị lạc.




Cô thừa nhận lúc mình nhìn thấy Trương Nhất Phàm, sẽ có chút rung động. Nhưng Lý Hồng dù sao cũng là Lý Hồng, thói quen trầm tĩnh như nước của cô, rất ít có người có thể nhòm ngó được suy nghĩ của cô.



Sau khi lên xe, cô nhìn Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm có chút khó hiểu hỏi:



- Trên mặt anh có hoa sao?



Lý Hồng không cười cũng không nói gì, nhưng nghiêm túc nói:



- Đi thôi!



- Đi đâu?



- Đi khách sạn.



Cô không muốn về nơi mình ở, Lý Hồng muốn trước lúc quay về, sẽ cùng ở một đêm với Trương Nhất Phàm, tâm tư của phụ nữ, vĩnh viễn khiến người ta không thể nắm được. Tối nay, làm cô ta dâng lên rất nhiều tâm tư, cô đột nhiên muốn tìm người tâm sự.




Trương Nhất Phàm nói:



- Đi khách sạn không bằng đi nhà của anh.



Đích thực ở khách sạn có rất nhiều cái không tiện.



Nhưng Lý Hồng lắc đầu, Trương Nhất Phàm chỉ đành chạy xe đến khách sạn nổi danh của tỉnh Tương. Hắn nói:



- Em ngồi trên xe, anh đi thuê phòng.



Nghe được hai chữ thuê phòng, Lý Hồng lại hơi sửng sốt, cứ cảm thấy có chút là lạ.



Dù sao niên đại này, thuê phòng làm cho người ta cảm giác luôn rất giống chuyện đó. Trương Nhất Phàm cầm túi đi vào, Lý Hồng ngồi ở trong xe, cứ nhìn bóng dáng của hắn.



Đich thực hắn ta đã mạnh hơn so với Tống Hạo ở rất nhiều nơi.



Ít nhất Lý Hồng không nhận ra được tính khí kiêu ngạo trong người của Trương Nhất Phàm. Hắn ta không giống như những con cháu quyền quý ở thủ đô, ngạo mạn không thể chịu nổi, mà bản thân bọn họ lại không có bản lĩnh thực sự nào cả, dựa vào lợi thế của gia tộc, dương oai làm càn, tác oai tác quái tại thủ đô.



Điểm này Lý Hồng rất là phản cảm. Trong người của Trương Nhất Phàm không hề có những điểm này.



Hắn giống như một người bình thường từ dưới bước từng bước mà lên nhưng lại rất là rực rỡ. Tuy hoàn cảnh gia đình của hắn ta hiển hách nhưng điều trong lòng hắn nghĩ đều là vì lợi ích của dân.



Nếu có người nói Trương Nhất Phàm tham tiền thì nhất định Lý Hồng sẽ cười òa lên.



Của cải đối với Trương Nhất Phàm mà nói đã không còn có ý nghĩa gì. Tiền có nhiều bao nhiêu đi nữa thì trong mắt hắn cũng chỉ là một con số mà thôi. Nhưng cô ta không thể nào không thừa nhận tên này rất háo sắc.



Ngay trước mặt mình chính là một chứng cớ tốt nhất. Bởi vậy Lý Hồng muốn hy vọng hắn có thể khống chế tốt không nên đụng vào vấn đề này, không thì thật là đáng tiếc.



Trương Nhất Phàm gọi điện thoại tới làm ngắt đoạn mạch suy tư của Lý Hồng. Lý Hồng cười miễn cưỡng nói sao mình lại nghĩ cho hắn nhiều như vậy? Xem ra mình thực sự không có thuốc chữa rồi.



Bước vào thang máy lên thẳng phòng, cửa không khóa, Lý Hồng đẩy cửa rồi vào. Trương Nhất Phàm đang ngồi hút thuốc trên sô pha.



Hắn biết Lý Hồng có tâm sự đang suy nghĩ làm sao để an ủi cô ta một chút. Tâm sự của Lý Hồng, Trương Nhất Phàm hiểu rõ được chắc hẳn là vì những vấn đề nan giải. Con gái bây giờ, con gái có năng lực ít nhiều cũng đều gặp phải vấn đề này. Có lẽ mẹ của Lý Hồng biết được cô ta được nghỉ phép nên gọi điện thoại bảo cô ta về.



Sau khi về thủ đô không tránh khỏi sẽ đề cập tới những chủ đề đó. Nếu như mình không có đoán sai thì Lý Hồng đang vì những chuyện phiền muộn đó mới một mình tìm tới hồi ức trước kia ở bên bờ sông.



Mình phải làm sao để giúp cô ta đây chứ? Nhìn Lý Hồng với vẻ buồn rười rượi như vậy, Trương Nhất Phàm không biết làm sao mở miệng.



Sau cùng vẫn là Lý Hồng nói:



- Anh ngồi đây đi, em đi tắm rửa cái đã.



Lý Hồng là người con gái chưa bao giờ làm điệu bộ, huống hồ đã có một đêm vui thích với Trương Nhất Phàm, cô ta cũng không mang theo quần áo gì liền vào thẳng phòng tắm.



Rất nhanh Trương Nhất Phàm đã nghe thấy tiếng nước chạy trong phòng tắm vọng ra, hắn nghĩ thầm lần này Lý Hồng quay về có chịu nổi áp lực trong nhà không?