Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 952: Cứ giam rồi tính sau




Bảy giờ sáng ngày thứ hai Đằng Phi và lão Trần đã có mặt ở dưới lầu đợi sếp Trương để cùng dùng bữa sáng.



Trương Nhất Phàm đã từng trải qua cuộc sống kham khổ và cũng là người không ngại khổ nên đối với chuyện ăn uống hắn không mấy để ý. Hơn nữa, hắn nóng lòng muốn biết sự tình chuyện xảy ra hôm qua, nên ba người đã chọn ngẫu nhiên một tiệm bên đường, ăn nhanh và trở về phòng làm việc.



Đằng Phi nhanh chóng mang tài liệu đến phòng ông chủ, trình bày tường tận sự việc ngày hôm qua, sau đó trình lên bản khẩu cung của Liễu Hồng. Trương Nhất Phàm sau khi xem xong hiểu rõ sự tình, mặt mày ủ rủ.



Theo những lời của Đằng Phi thì tên này là họ hàng của sếp Chung ở Cục công an thành phố, xây một nhà máy xi mạ ở khu kinh tế mới, giá trị cũng được vài tỉ. Có một đứa con trai nhưng sớm đã li dị. Lúc rảnh rỗi, hắn thường lái chiếc xe đến hộp đêm vui chơi.



Trương Nhất Phàm vẫn im lặng và Đằng Phi lại tiếp tục bản báo cáo:



- Con dao đâm ngay chỗ ấy của gã, sâu khoảng bốn hay năm cm, phải may ba bốn mũi gì đó...



Trương Nhất Phàm châu mày, Đằng Phi liền im lặng. Trương Nhất Phàm nói:



- Anh vào đây một chút!



Đằng Phi gật đầu và quay người đi ra.



Đằng Phi lẩm bẩm ông chủ hôm nay không vui, tốt hơn nên nói ít đi một tí, chẳng lẽ ông ấy đang trách mình làm việc không tốt . Nghĩ kĩ một chút thì không phải là do mình.



Đi theo sếp bấy lâu, Đằng Phi cũng dần hiểu được nội tình của chốn quan trường. Trong lòng anh ta hiểu rõ, chuyện này giải quyết không tốt thì đừng nói tới chuyện làm sao báo cáo với sếp, ngay cả Liễu Hải cũng khó mà ăn nói.



Trong lòng Đằng Phi hiểu rõ mình không thể bì với Liễu Hải, mối giao tình của sếp và Liễu Hải được kết giao trong sinh tử, họ là huynh đệ tình thâm. Nếu muốn được như Liễu Hải, bản thân cần nổ lực gấp trăm lần.



Đang lúc đắn đo thì phó cục trưởng Chung của cục công an thành phố đã đến, anh ta chào hỏi một cách kính cẩn:



- Thư ký Đằng, xin hỏi chủ tịch Trương có đây không?



Đằng phi nhìn anh ta rồi trả lời:



- Có. Ngài có việc gì?



Chung Cục liền hỏi tiếp:



- Vậy ông ấy có thời gian không? Có thể giúp tôi thông báo với ông ấy một tiếng?



Đằng Phi tỏ vẻ khó chịu:



- Không rảnh, ngài ấy đang bận, hiện nay có quá nhiều nhà máy, ngài ấy lấy đâu ra thời gian.



Một phó cục trưởng nhỏ bé như ông mà cũng đòi gặp tỉnh trưởng sao? hắn ta lẩm bẩm.



Không tính đến chuyện hôm qua thì bình thường ngài ấy cũng sẽ không gặp ông.



Một phó Cục trưởng thì chẳng có việc gì ở đây, với Trương Nhất Phàm cũng chẳng có quan hệ gì, hiển nhiên Đằng Phi sẽ bỏ lời của ông ta ngoài tai. Phó cục trưởng Chung biết chuyện không thuận lợi liền tươi cười đáp



- Vậy lần sau tôi lại đến.”




Lúc đi, ông ta nói:



- Thư kí Đằng, tối nay có rảnh dùng với tôi bữa cơm nhé. Ông ta vốn muốn đưa cho Đằng Phi một phong bao nhưng ngại đang ở văn phòng, nên đành phải hẹn Đằng Phi ra ngoài. Đằng Phi đương nhiên không nhận lời ông ta.



Hắn hỏi vu vơ một câu:



- Muốn gặp tỉnh trưởng, vậy vụ án đã có kết quả chưa ?



Phó cục Trưởng Chung nhanh trí trả lời:



- Tôi cũng là vì muốn báo cáo với tỉnh trưởng việc này mà tới.



- Để sau đi, tỉnh trưởng không có thời gian, nói xong Đằng Phi cầm xấp tài liệu đi ra ngoài.



Phó cục trưởng Chung chỉ đành ngượng ngịu ra về, nhưng trong lòng ông ta vẫn đang suy tính, làm thế nào mới khiến chủ tịch Trương hài lòng.Chuyện này mà xử lý êm đẹp, ông Trương mà vui không chừng từ nay về sau sẽ có chỗ dựa vững chắc?




Vả lại, tên đó cũng chẳng phải bà con ruột thịt gì cho cam, chỉ là người nhà anh rể.



Hắn ta nghĩ, lo cho ông anh rể thôi đã là quá tốt rồi, xá gì quản người nhà của ông ta nữa? Sau một hồi đắn đo căn nhắc, hắn ta quyết định hi sinh gã khốn này, không ổn nữa thì trở mặt với ông anh rễ là xong.



Trương Nhất Phàm thật sự rất bực, nếu không phải giữ sự tôn nghiêm của một tỉnh trưởng, không chừng anh ta đã đích thân cho gã khốn đó mấy cái bạt tai rồi. Nhưng cũng không thể cứ thế bỏ qua cho gã đó dễ dàng như vậy.



Thế là anh ta gọi điện thăm hỏi Liễu Hồng:



- Hôm qua chắc con bé sợ lắm?



Liễu Hồng vừa chở Miêu Miêu đến trường quay về chưa được bao lâu, cô nhẹ nhàng nói:



- Chuyện này hay thôi đi vậy, dù sao thì Miêu Miêu của tôi cũng không phải chịu thiệt gì.



Trương Nhất Phàm nói:



- Sao bỏ qua được? Bỏ qua như vậy thì hắn lời quá còn gì, không thể được, nhất định phải kiện, phải bắt hắn ta ra hầu tòa, phải đóng cửa nhà máy của hắn, xem hắn còn nhảy nhót được gì.



Trương Nhất Phàm nói thật, hắn thực ra cũng có chút bất bình, chuyện hôm nay lại đụng đến mình, mà cho dù có xảy ra với người khác anh tha vẫn không để cho gã khốn đó được lợi. Vả lại, nếu không có nhát dao đó của Miêu Miêu thì Liễu Hồng đã xảy ra chuyện lớn rồi.



Cho nên tức càng thêm tức.



Hơn nữa, theo lý mà nói xử thằng đó hai năm tù cũng chẳng oan uổn gì. Hắn ta là đột nhập bất hợp pháp cơ mà, lí do để định tội hắn không thiếu.



Trương Nhất Phàm nói: tối nay tôi sẽ tìm cho mẹ con hai người một vệ sĩ.



Liễu Hồng nói không cần nhưng Trương Nhất Phàm đã cúp máy. Sau đó anh ta trực tiếp lệnh cho Đường Vũ:



- Anh cử một nhóm qua đây cho tôi, túc trực luôn ở tỉnh.