Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 942: Đây là mục đích anh hẹn em đúng không?




Ăn xong cơm, không ngờ Lý Hồng quá kém, lại đồng ý cùng Trương Nhất Phàm về nhà.



Lý Hồng không giống như Trương Nhất Phàm, nơi ở của cô ở tỉnh Tương đơn giản, cô ở Song Giang cũng thế, ở tỉnh thành cũng vậy, đều không có một nơi xem như là nhà cả. Trương Nhất Phàm sinh sống ở tỉnh Tương hơn hai mươi năm, từ khi Trương Kính Hiên vào tỉnh Tương nhậm chức, một nhà bọn họ cũng đi theo tới tỉnh Tương.



Vào nhà của Trương Nhất Phàm, lúc vào cửa Lý Hồng đi qua người của Trương Nhất Phàm, tay hai người không cẩn thận va vào nhau. Trương Nhất Phàm có chút khống chế không được mà ôm lấy cô.



Lý Hồng hoảng sợ, nhưng bị Trương Nhất Phàm ôm từ phía sau, cô không có cách nào khác.



Cô đứng lên, nói với Trương Nhất Phàm:

- Anh đừng có lộn xộn.



Tay của Lý Hồng, nắm chặt tay mà Trương Nhất Phàm ôm bên hông, nắm rất chặt, dường như sợ Trương Nhất Phàm lại muốn sờ loạn mình.



Trương Nhất Phàm không nói gì, cực lực dùng miệng hôn cô, hôn tóc cô, hôn cổ của cô, Lý Hồng giãy dụa nói:

- Đuôi hồ ly lòi ra rồi chứ gì? Đây là mục đích anh hẹn em tới đúng không?



Lúc nói lời này, Trương Nhất Phàm dùng tay đưa qua cổ Lý Hồng, đón lấy đôi môi mỏng của cô tiếp tục hôn. Lý Hồng không có cách nào, chỉ đành bị động để đôi môi hống hách kia của hắn hôn. Lúc vừa mới bắt đầu Lý Hồng ở trong lòng thầm nói:

- Không được, tôi phải cự tuyệt hắn, tôi không thể để hắn đưa mình vào Địa ngục sa đọa được nữa.



Nhưng đầu lưỡi của Trương Nhất Phàm mang theo luồng sức mạnh mẽ, khi miệng của cô tiến quân thần tốc, thân mình Lý Hồng hoàn toàn mềm nhũng ra, suy nghĩ của cô lại bay tới nơi xa xôi nào rồi.



Cả người không tự chủ được đều bị Trương Nhất Phàm dụ dỗ, cùng nhau rơi vào Thiên đường nụ hôn nồng nhiệt.



Sau đó, cô ta cũng trở nên khát vọng lên, khát vọng này rất hống hách, hôn rất thoải mái nồng nhiệt.



Dục vọng của đàn ông, luôn không có chừng mực. Trương Nhất Phàm từ sau khi có được Lý Hồng, hắn vẫn rất khát vọng có thể chinh phục mỹ nhân băng giá này từ thân thể và tâm lý.



Cứ tưởng rằng mình đã làm được, nhưng không ngờ mấy tháng không thấy, cô ta lại trở về thời đại lạnh như băng.



Lúc Trương Nhất Phàm ở thủ đô, người hắn nghĩ đến nhiều nhất chính là Lý Hồng .



Nhưng chủ đề nói chuyện giữa hắn và Lý Hồng, toàn là trong công việc là chủ yếu. Lý Hồng có một thói quen như vậy, Trương Nhất Phàm không có biện pháp để thay đổi. Hai người tựa vào bên cạnh cửa, đứng như vậy hôn nhau.



Môi của cô ta, luôn luôn có hương vị ngọt ngào như vậy.



Là cảm giác hôn qua môi của Trương Nhất Phàm tốt nhất, đủ sức hấp dẫn nhất, hơn nữa sau khi mỗi lần hôn nồng nhiệt, đều có thể lưu lại ở miệng một mùi vị gì đó. Hơn nữa hắn phát hiện Lý Hồng, dường như cũng rất thích hôn.



Việc này đối với Trương Nhất Phàm mà nói, quả thực là một bí mật rất bất ngờ, có lẽ chính bản thân Lý Hồng cũng không có phát hiện ra. Nhưng từ sau khi cô cùng Trương Nhất Phàm tiếp xúc thân mật với nhau, chỉ cần Trương Nhất Phàm khẽ khiêu khích cô, cô sẽ chấp nhận hôn nồng nhiệt cùng Trương Nhất Phàm.



Vô tình tay của Trương Nhất Phàm lại rơi xuống ngực của Lý Hồng, tính cảnh giác của Lý Hồng rất cao. Cô lập tức cảm giác được Trương Nhất Phàm vừa dùng lực chà xát một hạt đó, cô lập tức đẩy Trương Nhất Phàm ra.



Đánh lén đã thất bại!



Lý Hồng hắn buông ra, kéo kéo quần áo, có chút oán giận nhìn chằm chằm vào Trương Nhất Phàm nói:

- Anh muốn làm gì đó?



Có một lần cũng không có thể chứng tỏ, mình có thể làm tình nhân của hắn.



Trên mặt của cô, có chút đỏ ửng, khá mê hoặc người .



Trương Nhất Phàm thích nhất bộ dáng đó của cô, quả thực như nữ sinh được yêu lần đầy vậy. Trương Nhất Phàm cười cười nói:

- Không kìm nổi thôi!



Lý Hồng mở tay của hắn ra, đi đến phòng khách nói:

- Đừng có mà viện lý do.



Bóng dáng của Lý Hồng thon dài mà xinh đẹp, cho dù cởi giày cao gót, cũng có thể nhìn ra dáng người cao gầy của cô. Hơn ba mươi tuổi rồi, cô vẫn vẫn duy trì được dáng người cân xứng, mỗi một bộ phận đều hoàn mỹ không tỳ vết như vậy.



Mông của cô, không dài rộng giống như của Liễu Hồng, nhưng vẫn đầy đặn. Nhìn lúc cô đi tới chỗ sô pha, Trương Nhất Phàm nói,

- Em đợi lát để anh đi rót nước cho em.



Lý Hồng hỏi:

- Có cà phê không?



Trương Nhất Phàm gật gật đầu nói:

- Của Tốc Dong em có uống không?



- Cho em một ly!



Lý Hồng ngồi ở phòng khách, nét tao nhã đó, khiến Trương Nhất Phàm nhìn có chút rung động. Chờ hắn nóng xong nước, cầm hai cái ly hỏi Lý Hồng:

-Thêm đường không?



- Cho một chút thôi!

Lý Hồng đánh giá căn phòng, liền lại đứng lên.



- Em nói tên như anh quả là rất xa xỉ , phòng lớn như vậy, còn là kết cấu phục thức. Trang hoàng cũng khá tốt, anh không sợ có người tra hỏi anh sao? Tố cáo anh sao?



Căn nhà này của Trương Nhất Phàm, lúc trước là thiết kế mà chị của hắn giúp trang hoàng, cảm giác khá tốt. Sau khi vào cửa, có một hương vị rất ấm cúng. Lý Hồng ngược lại khác, cô nhậm chức ở Song Giang, gần như vốn không có một nơi ấm cúng như nhà cả.



Nhìn thấy nơi này, cô còn có một dục vọng mãnh liệt, đột nhiên rất muốn, rất muốn mình cũng có một ngôi nhà xinh đẹp, ấm áp như vậy. Chỉ có điều, trong lòng Lý Hồng lại bàng hoàng lên, mình có nhà thì thế nào?



Căn phòng có xinh đẹp hơn đi nữa, trong mắt mình vĩnh viễn đều có điều chỉ là căn nhà mà thôi. Căn nhà với nhà là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng. Có người nói, tiền có thể mua được căn nhà, nhưng mua không được gia dụng, chính là đạo lý này.



Lý Hồng nhìn nhìn, bước đi về phía ban công.



Đây là phòng thang máy của Trương Nhất Phàm, phong cảnh trên ban công không tồi, có thể nhìn thấy hơn phân nửa thành phố, còn có thể nhìn thấy phong cảnh vùng ven sông. Hơn nữa khu Trương Nhất Phàm ở này, cũng là khu tốt nhất trong tỉnh thành.



Cho tới bây giờ, chưa có người nào trên thiết kế vượt qua tiểu khu này. Bởi vậy, trên phương diện mà nói, môi trường nhà này của Trương Nhất Phàm là chỗ ở khá lý tưởng.



Trong mắt Lý Hồng, trong lòng có một thêm suy nghĩ giống của người bình thường.



Khi nào thì mình có thể có được một ngôi nhà đầy đủ như vậy?



Cô nghĩ dường như là không có khả năng, chính bản thân cô tiếp nhận một nửa kia của Trương Nhất Phàm, cô không thể có thêm một ngôi nhà như vậy nữa.



Trương Nhất Phàm pha xong cà phê, nhìn thấy Lý Hồng xuất thần sững sờ ở trên ban công, liền lại hỏi một câu:

- Suy nghĩ cái gì vậy?



Lý Hồng tỉnh táo lại, đột nhiên cười bất đắc dĩ.




Quay về lại phòng khách, Lý Hồng nói:

- Được đó, em phát hiện anh rất biết cách hưởng thụ.



Trương Nhất Phàm mỉm cười nói:

- Anh không phải thánh nhân, tự nhiên theo đuổi hưởng thụ vật chất. Đâu có giống băng sơn nữ thần như em, cái gì cũng không muốn. Em có biết không? Người như em, cũng là phần lãng phí.



Lý Hồng nói:

- Em lãng phí cái gì?



Trương Nhất Phàm nhìn cô nói:

- Em đang lãng phí thanh xuân của mình, đang lãng phí tài nguyên con người của quốc gia.



- Lo việc của anh đi!

Lý Hồng bưng ly cà phê lên uống một ngụm, ngẩng đầu nhìn cầu thang lên lầu nói:

- Trên lầu là phòng ngủ cả sao?



Trương Nhất Phàm nói:

- Cũng không phải đều là phòng ngủ, em muốn xem thử không?



Lý Hồng đưa ra một ánh mắt rất hoài nghi động cơ không tinh khiết của hắn nói:

- Thôi khỏi.

Cô rất là sợ Trương Nhất Phàm ở trong phòng ngủ đẩy mình xuống, nếu là như vậy, Lý Hồng nghĩ khi đó mình còn có thể cự tuyệt hay không?



Ở trước mặt Trương Nhất Phàm, có khi biết rõ hắn đang xâm phạm chính mình, Lý Hồng vẫn không có dũng khí, có thể nói, cô căn bản không thể cự tuyệt. Vì thế cô nghĩ, ít nhất cô có thể phòng bị, phòng ngừa chuyện này lại phát sinh.



Như vậy biện pháp phòng bị Trương Nhất Phàm tốt nhất, chính là không cho hắn có cơ hội.



Trương Nhất Phàm dường như đã hiểu suy nghĩ của cô, vẻ mặt ôn hoà nói:

- Thôi thì em lên một mình là được rồi, anh ngồi ở đây chờ em.

Tâm tư bị Trương Nhất Phàm vạch trần, Lý Hồng đột nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng. Cô uống cà phê, ngồi một hồi, trong lòng lại chịu không nổi loại hấp dẫn này. Sau đó cô liền không chút để ý đứng lên nói:

- Căn nhà này là ai thiết kế cho anh vậy ?



Lý Hồng nghĩ, căn phòng mình ở trong thủ đô, cũng nên trang hoàng một chút.




Trương Nhất Phàm nói:

- Đây là chị của anh tìm người thiết kế giúp anh, lúc ấy bố trí phòng mới, căn bản anh không nhúng tay vào.



- Vậy em đi nhìn một chút phòng sách của anh!

Lý Hồng nói:



Trương Nhất Phàm gật gật đầu nói:

- Đi lên đi, anh chờ em ở dưới lầu.



Lý Hồng phát hiện Trương Nhất Phàm dường như không có ý đi cùng, lúc này mới đi lên lầu.



Phòng trên lầu rất lớn, có đủ bốn gian phòng và một sảnh.



Một phòng ngủ chủ, hai phòng ngủ thứ, còn có một gian phòng sách.




Ở giữa là một sảnh, bất luận người nào vào phòng ngủ, đều phải đi qua sảnh này. Phòng sách ở góc bên trên nhất.



Lý Hồng nhìn bố cục phòng này, chậm rãi đẩy cửa phòng sách ra.



- A ——



Đột nhiên, một con lông xồm xàm, đi xuyên qua dưới chân Lý Hồng, lại từ cửa sổ chưa đóng kín chui ra. Lý Hồng giật mình kinh hãi, không kìm nổi kêu to lên.



Con gái đều là như vậy, bình thường có cẩn thận nghiêm túc đến đâu đi nữa, lá gan có lớn hơn đi nữa, ngôn ngữ có sắc bén đi nữa, trước mặt loại động vật nhỏ này, các cô luôn khiếp đảm như vậy, không chịu nổi bị đột kích.



Có khi, các cô dám đối mặt với kẻ bắt cóc cướp bóc cầm đao, nhưng lại ngăn không được nhất lại là sự đe dọa của một con chuột. Trương Nhất Phàm từ trên lầu nghe thấy tiếng, nhìn thấy Lý Hồng sắc mặt tái nhợt, không khỏi khẩn trương hỏi han:

- Sao rồi?



Lý Hồng cũng không phải đặc biệt sợ con chuột, hơn nữa vừa rồi quá đột ngột, sợ tới mức cô thở hổn hển, bàn tay khẩn trương vỗ bộ ngực, bên trên cái trán, thậm chí thấy cả mồ hôi.



- Chuột, chỗ anh có chuột.



Trương Nhất Phàm nói:

- Sao lại thế được, con chuột có thể leo lên đến nơi đây sao?

Hắn nhìn thấy cửa sổ phòng sách không đóng kỹ, liền có chút nửa tin nửa ngờ nói:

- Ngay cả một con chuột cũng sợ, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật như em về sau làm sao đối mặt với phạm nhân hung ác đây?



Lý Hồng bình tĩnh trở lại, thở một hơi dài. Đem ánh mắt dừng ngay vào mặt trên của một tranh chữ treo trên tường.



- Sử không ngụy ngô nghiêm, mà ngụy ngô liêm; dân không phục ngô năng, mà phục ngô công; công thì dân không dám chậm, liêm thì lại không dám bắt nạt. Công sinh minh, liêm sinh uy.

Câu đề tặng không ngờ là tên của Chủ tịch lý.



Lý Hồng nghi hoặc nhìn Trương Nhất Phàm nói:

- Anh vào lúc nào lại đi quấy rối Chủ tịch Lý nữa rồi vậy?



Nhìn trên tường trong phòng sách treo hai bức tranh chữ của Chủ tịch lý, trong lòng Lý Hồng hâm mộ ngay. Chính mình mong muốn nhiều lần, Chủ tịch lý có đồng ý, nhưng không có viết cho mình, mà không ngờ nơi này của Trương Nhất Phàm đã treo thì lại treo tới là hai bức.



Trương Nhất Phàm nói:

- Anh nào dám quấy rầy ông ta, chỉ là sau khi tổng tuyển cử anh đi thăm hỏi ông ta một chút mà thôi.



Lý Hồng nói:

- đôi khi em không thể không nói, mạng của tên như anh này thật tốt quá đó!



Trương Nhất Phàm nói:

- Mạng của anh có tốt bằng em không?



Lý Hồng nói:

- Anh còn không chưa thấy đầy đủ sao? Đắc ý trong quan trường, đắc ý trong tình trường, cái gì cũng đều thuận buồm xuôi gió.



Trương Nhất Phàm nhìn bộ dáng tích cực của Lý Hồng, hắn liền vui vẻ nói:

- Không phải em cũng vậy sao? Đắc ý trong quan trường, tình trường cũng thế mà?



Lý Hồng vừa độc địa lườm hắn một cái, bộ dáng như hận không thể vồ lên cắn hắn một ngụm vậy.